Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 539




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng trong lòng cô vẫn là khó chịu, mở to miệng, từng hơi từng hơi hít thở.

Đỉnh đầu lại một lần vang lên tiếng của anh, “ Nhiễm Nhiễm, kết quả xét nghiệm tóc không nhất định, ngày mai đi tìm cô ta, xét nghiệm máu.”

“Xét nghiệm máu?”

“Uhm.”

Bùi Nhiễm Nhiễm muốn nói có cần thiết như vậy không?

Kết quả xét nghiệm AND cha con bằng tóc kia đã rất rõ ràng rồi, hơn nữa còn có tí giống Dương Dương Noãn Noãn, cô phải tiếp tục gạt bản thân sao?

Ngày mai cho dù là đi tìm Diệp Mộ Yên, đi xét nghiệm máu thật, anh có từng nghĩ qua nếu như kết quả xét nghiệm máu cũng là như thế, họ phải làm sao?

Sự tự tin bấy lâu nay liền bị đánh sụp như thế!

“Em là lý trí biết mấy, còn có thể nói chuyện bình tâm hòa khí với anh.” Nếu như là lần trước, cô không lý trí như thế, bây giờ không biết đã làm gì rồi.

Hoặc là đã ra đi rồi.

“Nhiễm Nhiễm, trong lòng em còn giận, dội vào anh, em muốn làm gì cũng được.” Anh tuyệt đối theo đến cùng, chỉ cần đừng ra đi.

“Muốn làm gì cũng được?” Cô đột nhiên bình tĩnh nhìn anh, anh không ngờ nói ra được lời như thế.

Cô muốn làm gì cũng được thật sao, đoán chắc người đó nên đau lòng rồi.

“Đương nhiên điều kiện trước hết là gì em biết rồi.” Đôi tay Cảnh Thần Hạo vừa buông lại nắm chặt lại, không muốn thả cô bỏ đi, ắt nhiên là càng chặt càng tốt.

“Như anh vậy còn nói là cái gì cũng được? Đều là dỗ em vui thôi.”

“Nhưng em không vui.”

“Cô có thể vui mới là lạ đó?

Trừ phi trong lòng cô hoàn toàn không có anh, không chờ đợi được muốn chia tay với anh, cô như vậy có thể sẽ vui nhưng sự thật lại vừa đúng lúc tương phản lại, trong lòng cô có anh.

“Dương Dương Noãn Noãn có thể sắp về rồi, chuyện này tạm thời đừng nói tụi nhỏ nghe.” Cô vẫn chưa biết phải làm gì, làm sao đối diện chuyện này.

“Nhiễm Nhiễm……”

“Làm sao? Không lẽ anh muốn bây giờ nói cho tụi nhỏ nghe? Em không ngại đâu, người phạm sai lầm là anh, không phải em.” Bản thân cô đã khó có thể chấp nhận được sự thật này.

Dương Dương Noãn Noãn bây giờ đều thích anh, bọn họ đều là người một nhà, phải làm sao giải thích ba của tụi nó ngoài tụi nó ra còn có đứa con khác, hơn nữa còn không phải là cô sinh.

Cảnh Thần Hạo không lên tiếng, anh đương nhiên không muốn, càng không muốn đứa con đó là của anh.

“Được rồi, anh mau buông em ra! Đau chết em rồi! Ôm chặt như thế!” Anh dùng chiêu bài tình cảm với cô cũng không có ý nghĩa, đứa con đó đâu thể trở thành của người khác được.

Đại boss không tình nguyện buông cô ra, vừa mới buông ra, cô liền quay lưng bỏ đi.

Nhìn vào bóng dáng của cô, đáy mắt anh lóe lên một tia hận thù, đôi tay tự nhiên cúi xuống đột nhiên nắm chặt.

Bùi Nhiễm Nhiễm trực tiếp rời khỏi căn phòng, cô từ từ xuống lầu, vẫn chưa đi xuống liền nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn hai bóng dáng nhỏ đi vào.

Sắp qua được một năm, tụi nhỏ cao lên rất nhiều, cô sắp không thể nhẹ nhàng bế tụi nhỏ lâu như thế, chỉ có thể bế một lát.

“Dương Dương Noãn Noãn.” Cô cười đi xuống.

“Mẹ ơi……” Hai bảo bối cùng đồng thanh.

“Hôm nay đi học cảm giác thế nào?” Cô quen mỗi ngày đều hỏi tình hình đi học của tụi nhỏ.

“Hôm nay trường học kiểm tra sức khỏe, còn rút máu nữa, con không có khóc.” Noãn Noãn ngẩng đầu, tự hào nhìn vào cô.

“Noãn Noãn ngoan quá, kiên cường lắm.” Bùi Nhiễm Nhiễm xoa tóc cô bé, kéo hai tụi nhỏ ngồi xuống sofa.

Ánh mắt cô vô tình nhìn vào cầu thang, Cảnh Thần Hạo vẫn chưa xuống, không biết anh đang làm gì.

“Mẹ ơi, tâm trạng mẹ không tốt sao?” Dương Dương Noãn Noãn đột nhiên quan tâm hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt mẹ như là khóc qua vậy.

Cô đã cố gắng đi che giấu rồi, vẫn là không thoát khỏi đôi mắt của Dương Dương.

Cô dịu dàng cười nhẹ, “Mẹ không sao nè, không cần lo lắng.”

Noãn Noãn cũng lo lắng nhìn cô, “Mẹ à, mẹ không sao thật sao?” Trong mắt đều có vệt máu? Có phải là nghỉ ngơi không đủ?”

“Có thể nè!” Cô nhẹ tiếng đáp lại.

Cảnh Thần Hạo nói đi xét nghiệm máu, vậy đi xét nghiệm đi, anh không tin kết quả xét nghiệm tóc, thật ra cô tin đấy.

Đứa bé tóc vàng mắt xanh trên tấm hình nhìn rất giống Dương Dương Noãn Noãn lúc nhỏ thật.

“Mẹ à, mẹ nhất định phải chú ý sức khỏe!” Noãn Noãn nắm lấy tay cô, khuôn mặt nhỏ từ từ lo lắng.

“Mẹ nhất định chú ý.” Tâm trạng quá phức tạp, nhưng phức tạp biết mấy cũng không thể nói tụi nhỏ nghe.

Tận đến lúc buổi tối ăn cơm, Cảnh Thần Hạo mới từ trên lầu đi xuống, thay một bộ đồ nhàn nhã trong nhà, khuôn mặt lạnh lùng y cũ, còn im lặng hơn so với trước đó.

Họ rất là ăn ý không có ở trước mặt Dương Dương Noãn Noãn biểu hiện ra sự khác thường, cả gia đình như bình thường cùng nhau dùng cơm tối.

Lúc trở về phòng, cô nhanh một bước, đứng trước cửa nhìn vào anh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, “Không hoan nghênh anh.”

“Vậy em muốn anh ngủ đâu.”

“Tùy anh thôi, biệt thự có bao nhiêu là phòng, tin tưởng em, anh có thể tìm được phòng thích hợp anh.” Trong lòng cô bây giờ vẫn chưa có cách nào chấp nhận ở chung với anh.

Vừa nghĩ đến anh từng chạm qua người phụ nữ khác, trong lòng cô liền kháng cự.

Bữa chiều còn bị anh ôm lâu như thế, cô cũng đã nhịn không được rồi.

“Vậy em nghỉ ngơi tốt.” Anh rõ ràng biết trong lòng cô bây giờ khó chịu, cho nên không thể ép buộc cô, để cô yên tĩnh một mình.

Nếu như đây là cô muốn.

“Nhiễm Nhiễm, anh không muốn kết quả của mai sáng là em một mình suy nghĩ cả đêm là em muốn ly hôn.” Nếu như như thế, anh cho dù bám chết cũng sẽ không rời khỏi.

“Em cố gắng, nhưng không bảo đảm.” Lúc ở một mình sẽ luôn suy nghĩ lung tung.