"Anh không bận gì à?" Bùi Nhiễm Nhiễm nghiên đầu nhìn anh ta, "vả lại tay của anh đặt ở chỗ đó? Cảnh tổng, xin tự trọng."
"Nhiễm Nhiễm, chúng ta đừng tiếp tục tránh thai nữa được không? Em và Lâm Tri Hiểu cùng mang thai, sau này hai người có thể cũng chăm sóc con." Ánh mắt của Đại Boss nhìn cô ta mê man, thực ra cũng bởi vì trong lòng còn vướn mắc.
"Bọn em không có tránh thai, mỗi tối anh đều rất chuẩn giờ leo lên giường mà, không mang thai gì hết." lần trươc cô ta đã chuẩn bị rất tốt nhưng kết quả vẫn không dính, cho nên vẫn phải chờ đợi thôi!
Con trong bụng của Diệp Mộ Yên vẫn chưa được sinh ra.
"Vợ ơi......"
"Chồng ơi, em đi làm đây!" hai tay của cô ta túm lấy tay anh một cách chặt chẽ, ngăn cản hành động tiếp theo của anh ta.
Đại Boss không thể tiếp tục động tay, liền ôm lấy cô ta như vậy.
Bùi Nhiễm Nhiễm không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục công việc.
Hôm nay anh ta bị kích động, nên lý giải cô ta.
Đến tối, cùng nhau đến khu ghế lô ở nhà hàng Nặc Thiên dùng bữa.
Cô ta cùng với Cảnh Thần Hạo vừa đi vào bèn nghe thấy lời giáo huấn với Mẫn Lệ của Thích Thịnh Thiên.
"Kêu anh nói chuyện nhỏ tiếng, nhỏ tiếng lại! dọa sợ con tôi rồi này." Thích Thịnh Thiên trợn mắt nhìn Mẫn Lệ, đến ánh mắt anh ta như muốn giết chết anh ta.
Thật sự muốn đuổi anh ta ra ngoài, nếu như Mẫn Lệ không phải là anh em của mình thì.
Mẫn Lệ dịnh miệng lại, gật đầu, toàn thích ăn hiếp một tên đơn độc như anh ta.
Lâm Tri Hiểu đối với cử động ấu trĩ của Thích Thịnh Thiên, trong tim lại cảm động, lại cảm thấy buồn cười, sao anh ta lại nghiêm khắc như thế, giống như đang giáo huấn một đưa con nít vậy.
Cô ta không có yếu đuối như vậy, em bé cũng không yếu đuối như thế.
Mẫn Lệ nhìn thấy Thích Thịnh Thiên quay đầu, anh ta mới hạ giọng nói, "má ơi, đơn thân không có nhân quyền, toàn ăn hiếp tôi thôi!"
"Ai ăn hiếp anh rồi, anh nói chuyện nhỏ tí thì sẽ không ai ăn hiếp anh, anh nhìn tôi có bao giờ ăn hiếp Đường Sóc không." Thích Thịnh Thiên nhìn Đường Sóc nhún mày, tiếp tục quay sang nhìn người vợ yêu dấu của mình.
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống chỗ còn trống, Canh Thần Hạo vẫn âm thầm chịu đựng Đường Sóc, bên tay trái của cô ta là Lâm Tri Hiểu.
Cái chỗ này......
Bọn họ đã đến trễ rồi, nên cố ý để dành cái chỗ như thế này.
"Vẫn là anh Hạo tốt nhất, âm thầm vui vẻ yêu thương, ngược đãi chó, cũng không bao giờ giáo huấn tôi cả." Mẫn Lệ nói rồi nhìn sang Thích Thịnh Thiên, anh ta cố hạ giọng trầm xuống, cảm thấy bản thân có bực bội cũng không được gì.
"Anh quá ngây thơ, anh Hạo không muốn đếm xỉa đến anh thôi." Thích Thịnh Thiên vui vẻ vạch trần anh ta.
Cho nên đây rốt cuộc là vì ai mà đến đây ăn cơm thế?
Vui vẻ yêu thương hay là giáo huấn Mẫn Lệ, bỗng nhiên cảm thấy anh ta rất tội nghiệp
Từ lúc trở về từ năm ngoái nói rằng về để kết hôn, nhưng đến khi Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên đều đã kết hôn rồi, nhưng anh ta vẫn độc thân.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhớ rõ trước kia có nói anh ta và Đường Tư Điềm rất hợp, kết quả hai người càng gặp càng ghét nhau, cho đến giờ Mẫn Lệ vẫn đơn thân.
"Ăn cơm trước đi! Vừa ăn vừa nói." Bùi Nhiễm Nhiễm nhè nhẹ nói
Cô ta vừa mở miệng, thì mọi người tiếp tục trêu ghẹo lẫn nhau, sôi nổi cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Bữa ăn tối vừa ăn được một nửa, Mẫn Lệ bỗng nhiên đặt đôi đũa trên tay xuống, giọng điệu có chút hơi lớn, khắc tiếp theo cô ta liền bị đá một cái thật mạnh.
"Anh bất thình lình bị gì thế?" Thích Thịnh Thiên bất mãn nhìn anh ta, phá gì thế!
"Bữa cơm này không ăn nổi nữa!" Mẫn Lệ khó chịu nhìn họ.
Anh Hạo vẫn luôn chăm sóc chị dâu, Thích Thịnh Thiên lại chăm sóc Lâm Tri Hiểu, hai cặp tình nhân bày tỏ yêu thương trước mặt một người quý tộc độc thân, chán chết đi được, con tim của anh ta đã nhận một vạn lần thương tích.
"Anh nên học Đường Sóc kìa, bình tĩnh dễ sợ." Thích Thịnh Thiên nhìn anh ta, sau đó lấy ly rượu bên tay đặt trước mặt anh ta, "lại đây, để anh dạy này, uống nào! Uống nhiều tí nào, rượu vào sau đó thì sẽ ra sao......"
"Tôi không cần, cho dù sau khi uống rượu có xảy ra chuyện gì, thì cũng có đối tượng thôi!" Mẫn Lệ lấy chai rượu đặt trước mặt Đường Sóc, "hay là anh tìm một đối tượng thử trước đi."
"Anh tìm đối tượng xem ra dễ hơn tôi đấy, trong công ty anh có rất nhiều nhân viên nữ rất xinh đấy, chẳng lẽ lại không để ý được người nào à? Không có người nào anh thích à? Cho dù không có lựa được ai, thì cũng sẽ có người thích anh thôi." Mẫn Lệ vẫn hạ giọng xuống nói chuyện.
Chỉ cần cái giọng của anh ta mà cao tí, ắt hẳn sẽ bị Thích Thịnh Thiên đá một cái thật mạnh.
"Không cần." Đường Sóc bình tĩnh cự tuyệt đề nghị của anh ta.
Mẫn Lệ đành nghiên đầu nhìn Thích Thịnh Thiên, đem chai rượu đặt bên tay của anh ta, "anh......đừng nói với tôi rằng mấy người đều như thế nhé?"
Lâm Tri Hiểu vốn dĩ âm thầm ngồi nghe, nhưng bỗng nhiên bị Mẫn Lệ hỏi như vậy, gương mặt nhỏ bèn dần dần đỏ ửng.
Đối với một người lần đầu tiên không có bất cứ cảm giác gì, thực ra cô ta có quyền tự phát ngôn.
Ngàn lần đừng nên nói chuyện!
Uống rượu sẽ làm chuyện sai trái!
"Anh lo chi xa xôi, bác trai bác gái rất muốn anh kết hôn, anh nên tìm một người đi chứ, bất kể anh dùng cách gì." Thích Thịnh Thiên liếc anh ta, vẫn là nên tiếp tục chăm Hiểu Hiểu ăn cơm quan trọng hơn.
Cuối cùng việc đại sự của Mẫn Lệ hoàn toàn có thể được giục qua một bên rồi.
Mắt nhìn họ tiếp tục ăn cơm, Mẫn Lệ liếc sang Đường Sóc, anh ta cũng là một anh quý tộc đơn thân đấy!
Tại sao lại không gấp!
Anh ta bỗng nhiên đến gần Đường Sóc, "anh có phải là định theo chủ nghĩa độc thân không?"
Mẫn Lệ nói ra câu này, những người khác không ít thì nhiều cũng nhìn theo Đường Sóc, đợi chờ đáp án của anh ta.
Thích Thịnh Thiên có cảm giác như muốn khóc không ra nước mắt, anh ta cũng muốn Đường Sóc và anh Hạo gặp nhau, nói vài câu, bọn họ đều là đàn ông, tình cảm anh em, cũng có lúc rất dễ để hòa giải.
"Không phải." Đường Sóc bình tĩnh trả lời.
Bùi Nhiễm Nhiễm trong lòng bỗng thở phào, không phải là tốt, nếu như nguyên nhân là vì bản thân, khiến anh ta muốn độc thân cả đời, vậy sẽ mang tội.
Bữa cơm này là muốn chúc mừng Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu kết hôn với nhau, nhưng mà ngoại trử Mẫn Lệ uống tí rượu, thì những người khác vẫn chưa uống.
Đương nhiên Bùi Nhiễm Nhiễm rất muốn hai người vẫn tốt như trước kia xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, có vẻ hơi khó.
Lúc bọn họ cùng nhau nói chuyện, trong đầu cô hiện lên cảnh hôm đó chỉ có Diệp Mộ Yên thiếu chút xảy thai, cô ta từ trong phòng bệnh đi ra, bèn nhìn thấy bọn họ như đang nói chuyện với nhau.
Trong lòng cô ta có một hoài nghi lớn, sự việc của Diệp Mộ Yên chắc không phải Đường Sóc ra tay nhỉ?
Trong khi Diệp Mộ Yên khăng khăng có người hạ thủ cô ta, thậm chí đến cả cô ta còn hoài nghi cả Cảnh Thần Hạo.
Nếu như không phải Cảnh Thần Hạo, vậy hôm đó tại chỗ đó, người có khả năng sắp xếp chính là Đường Sóc rồi.
Cô ta choàng lấy cánh tay của Cảnh Thần Hạo, đi ra thang máy, Đường Sóc vẫn đi phía sau họ, cũng không có cách nào dò hỏi tình hình cụ thể.
Cho dù có hỏi rồi sẽ được gì chứ?
Bọn họ phải làm sao mới chịu làm lành với nhau, họ cứ đối chọi với nhau như thế, cô ta vẫn không nên chen vô.
......
Ở trong một quán ăn mang đậm nét cổ xưa ở A thành.
Ngọn gió mát đầu mùa thu thổi bay những tán lá bên ngoài cửa sổ, bên trong dàn ghế ngồi được bố trí bồn hoa màu xanh, và một gốc hoa cúc màu vàng, đang lan tỏa mùi thơm thoang thoảng.
Lâm Tri Hiểu ngồi xuống một cách nền nã, người già đối diện có chút nghiêm khắc, và quen thuộc
Nhưng thực ra là lần đầu tiên họ gặp mặt nhau, bác trai ngồi đối diện là ba của Thích Thịnh Thiên.
"Đang mang thai à?" Thích phụ thập phần trung khí mở miệng.
"Dạ, đã hơn một tháng rồi." cô ta chủ động sờ vào cái bụng.
Không biết Thích phụ tìm cô ta có chuyện gì không, thực ra cô dự tính trở về cùng Thích Thịnh Thiên xem như thế nào.
Nhưng mà Thích Thịnh Thiên không dẫn cô theo, cô ta cũng đoán ra được chút đỉnh, phải chăng mối quan hệ của anh với Thích gia không được tốt đẹp