*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Càng đáng ghét hơn nữa là Thích Thịnh Thiên ôm lấy cô hơi ngả về phía trước.
“ Aaaaaaaaa......”
Cô sợ đến độ kêu lên.
Tiếng kêu của cô thành công thu hút được sự chú ý của những du khách khác, đám đông quay lại nhìn hai con người đang đứng trên thành lan can.
Lẽ nào họ đang định tìm đến cái chết?
Vì tình?
Có kịch xem rồi đây!
“ Hiểu Hiểu, xem ra em rất muốn cùng anh du lịch hoàng tuyền một chuyến, em muốn được con nào trong số mấy con kia thịt đây? Đợi cho bọn chúng bơi sát lại chút nữa mình cùng nhảy xuống nhé?” Thích Thịnh Thiên nhìn cô với sự nghiêm túc.
“ Cái đầu anh ấy, em không muốn đi cùng anh đâu, anh bình tĩnh lại đi!” Cô còn lâu mới chết đừng nói chết trong hàm cá mập.
Nhớ đến những cảnh quay khi trước trên màn ảnh, cô cảm giác gai ốc nổi đầy mình.
Chỉ riêng người đàn ông đang ôm cô thì như ăn phải gan báo, anh ta không ngừng nghiêng người, đưa cả hai vươn xa hơn ngoài thanh sắt lan can.
Cô cảm thấy mình chuẩn bị rơi xuống đến nơi, nếu như lúc này chỉ cần có người đẩy nhẹ một cái thì hai người họ đúng là sẽ có một vé đến dạo địa phủ.
“ Hiểu Hiểu, lấy anh nhé!” Gương mặt điển trai của Thich Thịnh Thiên ghé sát lại gần cô, khóe miệng anh nở một nụ cười, “ Không thì mình cùng nhảy xuống!”
“ Anh không phải đang cầu hôn mà là đang uy hiếp!” Đầu óc cô lúc này gần như đã treo máy.
Thấy một con trong số đàn cá mập tiến lại gần họ, mà Thích Thịnh Thiên thì lại như thể sẽ nhảy xuống bất cứ lúc nào, cô bắt đầu cuống.
“ Aaaaaa! Nhiễm Nhiễm cứu tớ!” Lâm Tri Hiểu khóc không ra nước mắt, cô nhìn xuống mặt biển, không ngừng suy nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi của mình lẽ nào sẽ phải kết thúc khi thời còn thanh xuân vậy sao.
Chết trong hàm cá mập đáng tiếc quá.
“ Có lấy anh không? Hiểu Hiểu?”
Gió thổi lồng lộng bên tai, sóng biển rầm rì, còn cả những tiếng nghị luận xung quanh, những tiếng thì thầm to nhỏ, nhưng âm thanh làm cô lo lắng hơn cả vẫn là câu nói nhẹ bẫng kia, “ Có lấy anh không?”
Câu tiếp theo anh cũng không nhắc lại nữa nhưng cô vẫn hiểu nó sẽ là gì!
Câu trả lời là không thì sẽ chết chùm!
Anh yêu cô như vậy từ lúc nào chứ, không ngờ đến chết chung mà anh ta cũng nghĩ được ra!
Cô vẫn chưa muốn chết!
Lâm Tri Hiểu kinh hãi nhìn đàn cá mập càng ngày càng lại gần bên họ hơn, không phải cái chết sẽ đến như vậy chứ?
Cơ thể sẽ bị giằng xé, máu tươi sẽ nhuộm đỏ cả một mặt biển, xương của cô, đầu của cô sẽ trôi lềnh phềnh trên mặt biển máu, mới nghĩ đến thôi đã thấy khủng khiếp.
“ Lấy, em lấy! Em lấy anh được chưa nào?” Lâm Tri Hiểu phát khóc, nép sát vào cơ thể anh, “ Thích Thịnh Thiên, em sẽ gả cho anh! Mau bỏ em xuống.”
“ Hiểu Hiểu, em không được nuốt lời đâu! Có bao nhiêu người ở đây làm chứng cho anh đấy.” Thích Thịnh Thiên ôm cô thật chặt, nhìn gương mặt tái đi của cô, anh cũng cảm thấy thương.
Nhưng không phải anh nghĩ ra sáng kiến này mà chính là cô bạn gái thân thiết nhất của Tri Hiểu, chị dâu anh nghĩ ra.
Không thể không nói, mặc dù ý kiến này hơi quá đáng nhưng hữu dụng đấy chứ!
Hiểu Hiểu đã lập tức đồng ý lấy anh rồi.
Hơn nữa chị dâu còn nói nhất định phải có nhiều người tham gia, như vậy sẽ có nhiều người đứng ra làm chứng thì cô ấy sẽ không thể nuốt lời được nữa.
Chị dâu đúng là lợi hại!
Thích Thịnh Thien ôm cô bước xuống nền boong tàu, cái cảm giác an toàn chưa từng có.
Hơn nữa, cô còn chưa kịp thở phào thì người đàn ông trước mặt cô đã đơn gối quỳ xuống, tay anh cầm chiếc nhẫn hướng về phía cô.
“ Hiểu Hiểu, anh yêu em, lấy anh nhé!” Thích Thịnh Thiên trân trân nhìn cô, gương mặt đã tái nhợt đi kia.
Có phải khi nãy đã làm hơi quá không?
Lâm Tri Hiểu thật sự muốn đón lấy chiếc nhẫn trong tay anh rồi quăng thẳng xuống biển.
Nhưng!
Gần như toàn bộ người trên boong tàu đều đang nhìn cô chăm chăm.
Khi nãy, khi nói sẽ lấy anh thì giọng có hơi lớn, mọi người lại đều nghe thấy rồi.
Bây giờ đến hối hận cũng không kịp nữa!
Cô từ từ đưa bàn tay trái ra, đôi mắt nhìn anh như có thể phóng ra lửa. Chiếc nhẫn kim cương long lanh được đeo lên ngón tay cô, ngay giây phút tiếp theo, một nụ hôn nồng thắm được đặt lên bàn tay Lâm Tri Hiểu.
Như một dòng điện nhanh chóng truyền khắp toàn thân cô.
Cô bị anh ôm chặt lấy, hơi thở quen thuộc cùng dòng không khí quạnh mùi muối biển bao phủ lấy cô, trong vòng tay anh, cô luôn tìm thấy sự an toàn, nếu như không phải khi nãy hai người suýt làm mồi cho cá thì cô sẽ càng cảm thấy hạnh phúc hơn nữa.
Cô đã nói sẽ không đồng ý lời cầu hôn của anh nhưng không ngờ ngay lần cầu hôn đầu tiên đã thành công rồi!
Giàng ơi!
Nhất định ông trời không có mắt, tại sao một mặt biển yên ắng như vậy lại có cá mập kia chứ!
Và tại sao Thích Thịnh Thiên lại nghĩ ra cách đó!
Chết chung mà anh ta cũng nghĩ được ra.
Không những hôn tay, ôm cô, anh còn hôn môi cô trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Cô bị nụ hôn của anh làm cho đê mê nhưng vẫn có thể nghe thấy rất nhiều tiếng cổ vũ và chúc tụng của đám đông.
“ Hiểu Hiểu, em chính là vị hôn thê của anh, khi thuyền cập bến, chúng mình đi đăng ký kết hôn luôn được không?” Thích Thịnh Thiên nhìn cô đầy kỳ vọng, ánh mắt anh long lanh, sáng rực.
Cầu hôn thành công rồi, nhưng kết hôn mới là mục đích cuối cùng của anh, anh cần nhanh chóng cưới được cô về nhà, không thì khó mà biết được đêm dài lắm mộng.