Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 526




Hai người từ trong nhà hàng đi ra, anh ta đi lấy xe, Lâm Tri Hiểu đứng bên ngoài chờ.

Trong đầu vẫn còn ẩn hiện những lời nói lúc nãy của anh ta, việc đại sự của hai người, cô ta đâu có nôn kết hôn?

Cô ta có muốn kết hôn với anh ta đâu nhỉ?

Còn lâu à!

Anh ta vừa mới ly hôn xong, làm sao họ có thể kết hôn ngay được?

Sao có thể như vậy được

Cho đến giờ anh ta không có một lời cầu hôn chính thức, cô ta không gả, nhất định không gả, kiên quyết không gả.

Xe dừng trước mặt cô ta, cánh cửa bên cạnh chỗ ngồi tài xế được mở ra, cô ta lập tức ngồi vào trong.

Bên trong xe rất ấm áp, bên ngoài thì mát mẻ, cảm giác thật sảng khoái.

Lâm Tri Hiểu ơi là Lâm Tri Hiểu, đừng nhanh bị mê hoặc như vậy, anh ta vẫn chưa cầu hôn mà, gả gì mà gả!

Uống rượu say rồi cũng không nhận ra bản thân, lại còn làm luôn giấy kết hôn với người phụ nữ khác nữa, đừng có nhẹ dạ mà nhận lời anh ta!

Cô ta luôn chuyên tâm nghĩ rằng, những giọt mưa bên ngoài cửa sổ tạt vào tấm kính, làm mờ ảo khiến tầm nhìn của cô bị che khuất.

Cô ta bỗng nhiên dựa vào lưng ghế, nhìn thấy cần gạt nước ở trước mặt mình đang đánh sang trái rồi lại đánh sang phải, Thích Thịnh Thiên ngồi bên cạnh không nói gì, ở trong xe hiếm khi im lặng như thế.

Bỗng nhiên cô ta cảm thấy đường đi đó lại không giống nhau nữa!

Cô ta nghi hoặc cất tiếng, "đây là chúng ta......đến nhà anh à?"

"Nhà anh là nhà của em mà."

"Hehe, em vẫn chưa nhận lời gã cho anh, cái gì mà nhà anh thì là nhà của em, đưa em về nhà." Còn lâu cô ta mới chịu về nhà anh ta!

"Không đưa anh mệt mỏi quá rồi, lái xe mà về đến nhà là không muốn đi đâu cả." Thích Thịnh Thiên mặt không biểu tình nói.

Lâm Tri Hiểu đành chịu, "vậy để em tự mình lái xe về nhà vậy."

"Vậy bây giờ anh thả em xuống đi, em tự đón xe về nhà vậy được không?" cô ta muốn xem anh ta còn lý do lý trấu gì nữa không.

"Không được, bên ngoài đang mưa, em sẽ bị ướt đến cảm lạnh mất, vì lo cho sức khỏe em, anh không thể thả em được" nói xong anh ta càng tăng chân ga nhanh hơn.

"Em......" cô ta cúi đầu ủ rủ nhắm mắt lại, "vậy là sao đây, cô nam quả nữ!"

"Em nói sao là sao." Anh ta bỗng nhiên hỏi ngược lại.

Cô ta nói đợi anh ta ly hôn rồi mới nói, bây giờ đã ly hôn xong rồi, lại không thèm đếm xỉa anh ta.

Trái tim người phụ nữ như kim dưới đáy biển, quả nhiên khó có thể lý giải.

Xem ra là trốn không thoát rồi, mắt của cô ta đảo liên hồi, "em muốn một căn phòng riêng."

"Được, em ngủ ở đâu thì anh ngủ ở đấy."

"Em ngủ sofa!" cô ta không vui nói một câu.

"Được thôi, anh cũng muốn thử thử."

Cái chữ "cũng" thực sự rất chói tai, cô ta không muốn làm gì trên ghế sofa cả!

Nói gì với anh ta cũng không được, dứt khoát không nói gì.

Vẫn như thế lái một mực hướng về nhà mình, cô chỉ mới đến lần thứ hai tại biệt thự Thích Thịnh Thiên, vả lại lần trước trở về với khuôn mặt xám xịt.

Ừm, lần đầu tiên của cô ta, cái lần đầu tiên là cái không có cảm giác gì cả, chỉ là tại đây mới không có.

Thích Thịnh Thiên đáng chết!

Cô ta vừa mới xuống xe là chạy ngay vào nhà, trong phòng bỗng sáng rực lên, bông nhiên ánh sáng đó phải tốn thời gian khá lâu cô ta mới thích ứng được.

Nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía sau lưng, cô ta uể oải nói, "những ngọn đèn trong nhà anh còn thông minh hơn cả em đấy, đánh giá quá thấp!"

"Ngốc chút xíu thì dễ thương hơn." Giọng anh vừa dứt lời, cánh tay lơn liền đặt lên vai cô, "tắm rửa đi ngủ."

"Ừm......"

Cô ta đã vào ổ của tên trộm rồi, bị ác tặc theo dõi rồi, hoàn toàn không còn cách.

"Xem kìa, thật ngoan"

"Xem gì mà xem, là em đấu không lại anh, nếu như mà đấu lại anh, em sẽ không dễ bị anh đàn áp như thế." Cô ta nhìn vào đôi tay non mịn của mình.

Ở trước mặt của Thích Thịnh Thiên, là điển hình của cái gọi là tay trói gà không chặt, làm sao cô ta có khả năng đấu lại anh ta chứ!

"Anh nói rồi, em muốn đi lên lúc nào tùy ý." Giọng điệu ái mị vang bên tai cô.

Căn bản là cách họ nói chuyện không cùng một chủ đề.

"Phòng khách sao? Em cần cái phòng khách đâu?" cô ta vừa lên lầu bèn bị anh ta nắm lôi đến cửa phòng anh ta.

Cô ta đứng sựng tại chỗ, thân người ngửa ra sau, tay lớn của Thích Thịnh Thiên ôm lấy cô thật chặt.

"Hiểu Hiểu, thực ra anh muốn góp ý xem có cách nào kiểm nghiệm sức của cái eo em cho tốt." cô ta mà vẫn ngã nghiêng như vậy, thì anh ta sẽ ngã theo cô

"Em không cần." bỗng nhiên cô ta đứng thẳng người ra, bước lớn đi vào bên trong.

Khi vào trong phòng, quay người nhìn lấy anh ta, "ở riêng!"

"Ở trong cùng một căn biệt thự, em muốn ở riêng như thế nào? Em kiến nghị chia giường, cái giường lớn sau người anh, chúng ta mỗi người một nửa, ý kiến em không tệ chứ?" Thích Thịnh Thiên nhướn mày nhìn cô ta.

"Chia tuyến ra, mỗi người một nửa, đừng lén xâm phạm qua!"

"Em đang trêu anh à."

Làm sao mà anh ta không lén xâm phạm chứ, chắc chắn xâm phạm.

"Hiểu Hiểu, chuyện trước kia là anh không đúng, là anh sai, em là người lớn thì nên rộng lượng tí, tha thứ cho người đàn ông không hiểu chuyện này được không?" phúc lợi của bản thân thì bản thân phải biết tự giữ lấy.

"Em đang rất mệt, muốn đi ngủ, đi tắm trước đi, chuyện muốn tha thứ cho anh hay không thì để mai tính, nhắc anh trước là tối nay trong bất cứ tình huống nào cũng không được làm gì em hết!" cô ta sẽ tự cho cô ta tăng ca, làm chết luôn!

"Được! khi nào em vui rồi thì khi đó anh đến."

Sớm muộn gì cô ta cũng là người của anh ta, sẽ có lúc sẽ khiến cô ta không xuống giường được.

Cô ta vừa mới đặt túi xách xuống, Thích Thịnh Thiên bèn dẫn đầu vào nhà tắm trước, lại còn đổ dùm sữa tắm cho cô ta, lấy khăn tắm cho cô ta, đồ ngủ cũng để sẵn, sao tốt lành thế?

Có phải cô ta có quá đáng lắm không?

Mặc kệ thôi, thật sự rất mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Buổi tối hôm đó cũng thật sự chia giường với anh ta, chiếc giường lớn mỗi người một nửa, nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng mưa róc rách, bên tai còn nghe được hơi thở nhè nhẹ, cô ta buồn ngủ đến nổi không mở to mắt ra được, nghĩ tới ngủ thôi là lập tức đi vào giấc ngủ.

Lúc ngủ rõ ràng bọn họ đã ngủ cách xa ra rồi, nhưng mà buổi sáng ngày thứ hai lúc Lâm Tri Hiểu tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trong lòng của anh ta.

Vả lại nhìn vào cái vị trí, thì chính là cô ta cuộn vào lòng anh, chứ không phải là anh ta chủ động.

Vị trí anh ta vẫn nằm phía bên trái chiếc giường lớn, và cô ta cũng nằm hướng bên trái.

Cái này......

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Tay lớn đó vẫn ôm lấy cô ta thật chặt, cô ta hoàn toàn không có cách nào thoát ra được.

Trên đỉnh đầu hơi thở vẫn đều đặn truyền đến, anh ta vẫn chưa tỉnh, cô ta vẫn còn cơ hội.

Cô ta vẫn còn cơ hội thoát ra, vọt qua bên kia giường lại, sau đó giả vờ như không biết gì cả.

Từ từ giang tay ra kéo lấy tay anh ta, khi vừa mới chạm vào, bỗng nhiên cô ta phát hiện một vấn đề cực cực cực kỳ nghiêm trọng!

Đó là Thích Thịnh Thiên không mặc gì cả!

Anh ta lại khỏa thân ngủ!

Thật sự tức chết cô ta!

Càng càng càng không thể chấp nhận chính là......sáng sớm đã đụng chạm với cô rồi.

Cô ta chầm chậm nhúc nhích người tí xíu, nhưng không đụng trúng chỗ nào hết, vẫn nằm trong lòng anh ta.

Giờ tính sao đây?

Theo như thói quen của một người nào đó thức dậy vào buổi sáng sớm, trong cái hoàn cảnh như thế, cô ta chắc như thép sẽ bị người đó ăn tươi nuốt sống đến không còn xương.

Cô ta dứt khoát kiên quyết vọt ra ngoài, vọt qua bên phải, liền nhắm nghiền mắt lại, giả bộ như đang ngủ rất ngon.

Sau đó bỗng nhiên có một hơi ấm đến gần cô ta, cô ta lại rơi vào lòng anh ta, "Hiểu Hiểu, sáng rồi, trời sáng rồi."

"Ừm, trời sáng rồi, cho nên chúng ta thức dậy đi!" tầm nhìn của cô ta từ từ di chuyển xuống, cô ta nói rẳng phải thức dậy thôi, nhưng không hiểu sao anh ta vẫn ôm rất chặt!

"Hiểu Hiểu, em muốn thức dậy à?" hơi ấm từ từ tiến gần cô ta hơn, cô ta chầm chậm rút người vào vai anh ta.

"Muốn."

"Em không muốn." anh ta đã nhận nhịn hết một đêm rồi, không dễ gì ngủ một giấc đến sáng được, vậy mà Hiểu Hiểu của anh lại vọt ra từ lòng anh.

Khôn vui vẻ gì.

Tối qua rất cẩn thận lắm mới khiến cô ta nằm yên trong lòng mình.