Không lẽ là muốn ở bên Trần Nhan sao?
Lâm Tri Hiểu nghĩ đến khả năng này, trong lòng càng ngày càng đau khổ, mở ra như thế liền rời khỏi.
Thích Thịnh Thiên nhìn thấy bóng hình yểu điệu của cô, đến khi cô vào nhà rồi, đèn trong phòng khách sáng lên, lại tắt đi, mới khởi động xe rời khỏi.
……
Biệt thự vách đá giữa núi, gió nhẹ ban đêm lạnh hơn rất nhiều so với ở trong thành phố, thổi lên người không ngờ có một chút ý lạnh.
Trong tay Tề Viễn Dương cầm một ly rượu đã uống một nửa, chăm chú nhìn vào vầng trăng khuyết nửa không trung ở chốn xa, cả người yên tĩnh đến không hề có một nhịp thở.
Tiết Mộ uống một ngụm rượu, cảm giác được cơ thể ấm một chút, “Boss à! Tôi hôm nay gọi là mở ra cánh cửa thế giới mới rồi!”
“Tìm phụ nữ rồi?” Tề Viễn Dương lười lặng nói.
“Không phải tìm phụ nữ, cũng gọi là thế đi! Nhưng không thành không, kết quả không quan trọng, quan trọng là bên trong xảy ra chuyện gì rồi?” Tiết Mộ lắc ly rượu trên tay, thong thả nói, “Boss, anh có cần cũng thử xem dùng tình yêu thật xen vào người khác?”
Anh nói xong liền cảm giác được một khí thế lạnh lẽo, ánh mắt Tề Viễn Dương nhạt nhạt nhìn anh, “Tôi là người như thế sao?”
“Cho nên anh cảm thấy họ sẽ ly hôn thật sao?” Tiết Mộ lắc đầu nhẹ, lại uống một ngụm rượu lấy can đảm, “Cái tên anh em gì của Cảnh Thần Hạo cũng kết hôn rồi, bạn thân của Bùi Nhiễm Nhiễm còn ở bên anh ta! Boss anh đúng là quá nghiêm chỉnh rồi, cho nên mới không bế mỹ nhân về nhà được!”
Anh ngày xưa cũng không ở nước Pháp, không quen biết Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng bây giờ là cấp dưới Tề Viễn Dương, mối quan hệ với Cao Thâm lại không tồi, cho nên tự nhiên biết được một ít chuyện.
“Nghiêm chỉnh?” Anh làm gì nghiêm chỉnh, mà là người phụ nữ kia từ đầu đến cuối cũng không cho anh cơ hội, anh cũng đích thực không có chủ động qua.
Mở mắt nhìn cô từ chối người theo đuổi một người lại một người, anh không xác định bản thân có khả năng có kết cục đó không, liền không có bất kì hành động nào.
Kết quả thì sao!
Cô vừa trở về liền ở đến bên Cảnh Thần Hạo!
Anh quả nhiên là quá nghiêm chỉnh rồi!
“Boss, anh như vậy không được! Họ nếu vì đứa con gì đó của Diệp Mộ Yên mà ly hôn, lỡ đứa con đó không phải của Cảnh Thần Hạo phải làm sao? Thời gian sinh đứa con ra còn lâu như thế, bên trong nói không chừng sẽ xảy ra rất nhiều biến cố.”Anh tuy rằng bản thân không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, nhưng đêm nay đúng là hiểu được rồi.
Có những lúc, thứ gọi là tiết tháo hoàn toàn có thể không cần.
“Nhớ là phái người đi bảo vệ tốt Diệp Mộ Yên, nhất định phải để cô ta sinh đứa bé ra.”
“Hả?” Tiết Mộ đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình và đại boss hoàn toàn không giống nhau.
Đứa bé sinh ra lỡ như không phải của Cảnh Thần Hạo thì sao?
Nếu lại đúng là của Cảnh Thần Hạo, vậy Bùi Nhiễm Nhiễm chẳng phải rất đau lòng, sẽ ly hôn sao?
Sau đó boss liền có cơ hội thừa thế xông lên?
“Cô ta muốn sinh thì để cô ta sinh.” Tề Viễn Dương nhìn vào ly rượu trên tay, dưới ánh trăng trắng trẻo, chất rượu lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh trong suốt nhìn vào rất đặc biệt, đẹp đến mông lung.
“Bướng bỉnh!”
Nhưng muốn sinh ra thì……cũng còn hơi lâu!
Tề Viễn Dương đột nhiên nhếch mép, nhếch lên một nụ cười nhẹ vô cùng tà mị, “Tôi đây gọi là thành toàn.”
“Hiểu!”
Cho dù không phải của Cảnh Thần Hạo thật, cũng có thể nghĩ cách biến thành của Cảnh Thần Hạo.
Cũng nói không nhất định là của anh ta thật, trên thế giới này người đàn ông si tình rất nhiều, nhưng người đàn ông có thể kiềm chế được sự cám dỗ, toàn tâm toàn ý thì chắc không có.
……
Ngày thứ hai.
Bùi Nhiễm Nhiễm trong công ty liền cảm giác được bầu không khí khác thường, giữa Lâm Tri Hiểu và Thích Thịnh Thiên hình như có chút lén lút.
Cô nhân lúc trong thời gian đưa văn kiện cho Cảnh Thần Hạo, tò mò nhìn vào anh, “Anh biết xảy ra chuyện gì không?”
Đại boss lạnh nhạt đáp lại, “Nói.”
“Em nói cái gì? Em hỏi thử rồi nói sau!” Cô đang nghĩ có phải nên đem chuyện sổ kết hôn ở trong nước hoàn toàn không được thừa nhận kia nói cho Thích Thịnh Thiên nghe không.
Họ cứ như thế này mãi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cảnh Thần Hạo điềm đạm kí tên xong, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tò mò của cô, “Anh biết cô ta thích ai rồi.”
Đôi mắt Bùi Nhiễm Nhiễm sáng lên, đôi tay chống lên bàn, “Nói, ai!”
Đại boss nhìn thấy động tác này của cô, ánh nhìn từ từ di chuyển xuống, “Đơn giản nói em nghe như thế sao?”
“Vậy anh muốn phức tạp thế nào?” Cô cũng chú ý được ánh nhìn của anh, im lặng đứng thẳng người, nhìn vào khuôn mặt anh, “Nói đi! Chồng yêu……đây liên quan đến cuộc sống hạnh phúc của anh em anh đấy!”
“Em quan tâm cậu ta quá làm gì.”
“Vì là anh em của anh em mới quan tâm, đương nhiên còn là vì Tri Hiểu.” Nếu không cô làm sao có thể đi lo được.
Vừa nghĩ đến anh bây giờ và Đường Sóc vẫn là thủy hỏa bất dung, không còn liên lạc, cô cũng không biết phải làm thế nào họ mới có thể làm lành như thuở đầu.
“Niệm Niệm có em” dự đoán tuần sau sẽ bắt đầu công chiếu trên trang mạng video, đến lúc đó có buổi họp báo, nhưng căn cứ vào biểu hiện lần trước của hai người, dịp như thế để họ gặp mặt, hoàn toàn không có bất kì hiệu quả nào.
Nhưng không gặp mặt ngay cả cơ hội làm lành cũng không có.
“Thích Thịnh Diệu.” Đại boss mặt vô cảm nói một câu, phần cuối còn bổ sung thêm, “Chắc là vậy.”
“Anh trai của Thích Thịnh Thiên?” Nghe được tên này là biết anh của anh ta, tuy rằng cô chưa gặp qua.
“Uhm.”
“Tại sao chắc là vậy, không khẳng định?” Cô tò mò vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt anh, vừa đi vào liền bị anh ôm lấy phần eo, “Lời anh nói, chắc chắc có đúng 99% chứ?”
Cho nên Trần Nhan thích anh trai của Thích Thịnh Thiên, Thích Thịnh Thiên không biết!
Thời gian anh ta ở công ty còn lâu hơn ở Thích gia, có lẽ không am hiểu anh trai của mình cũng đúng thôi.
Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, anh vẫn là tương đối hiểu em hơn, những người khác không có chắc chắn lắm.
“Anh cũng nói như thế rồi, khẳng định là có nguyên nhân của anh, tại sao?” Cô rất tò mò!
Trần Nhan nếu như thích Thích đại thiếu, tại sao không theo đuổi Thích đại thiếu chứ?
Ly hôn với Thích Thịnh Thiên, người mình thích đi theo đuổi không phải rất tốt sao?
Tại sao lại như thế?
Đại boss cau mày, ánh mắt khóa chặt cô, thị ý tiến gần cô, nhìn vào khuôn mặt áp sát, anh mới ung dung mở miệng, “Anh ấy đang giúp Trần thị.”
“Chỉ là vì cái này? Còn nữa không?” Nếu mối quan hệ của Thích gia và Trần gia tương đối tốt, chắc chắn sẽ giúp đỡ thôi!
“Nhiễm Nhiễm, chuyện của họ để họ tự lo đi, em lo lắng cho anh được rồi!” Anh thiếu sự quan tâm hơn.
“Em ngày nào cũng lo lắng cho anh.” Cô dùng sức vùng vẫy, từ trong lòng anh đi ra.
Cô cầm văn kiện trên bàn lên, “Chuyện của họ nếu giao cho họ xử lý rồi, vậy đừng tiếp tục đàn áp Trần thị nữa!”
“Uhm.”
Đồng ý nhanh như thế, xem ra chắc là Thích đại thiếu thật rồi!
Cô rời khỏi văn phòng của Cảnh Thần Hạo, đi đến văn phòng của Thích Thịnh Thiên, anh đang dán mắt vào màn hình vi tính, khuôn mặt nghiêm túc, còn có chút lo lắng.
“Anh đang làm gì?”
“Chị dâu!” Thích Thịnh Thiên nghe được tiếng cô, có chút kinh ngạc.
Nhưng anh rất nhanh đứng dậy, vượt qua bên cạnh cô, đóng cửa văn phòng lại.
Lần này đổi thành Bùi Nhiễm Nhiễm buồn rồi.
“Chị nói trước.” Anh làm như thế nhất định là có chuyện muốn nói.