"Hiểu Hiểu, đừng phẫn nộ, lập tức cho em" anh ta chỉ muốn một đáp án chuẩn xác thế mà khó quá!
Hiểu Hiểu thật sự rất tức giận!
"Cho em gái anh thì có! Em không cần!" cô ta khép chân thật chặt, anh ta như muốn tức chết đi.
Chưa từng thấy người đàn ông nào như anh!
"Ừm, cho em gái anh." Nhưng anh ta không có em gái, chỉ có em trai thôi.
"Anh......" sức của cô ta địch không qua anh ta, cô ta liên tục ném gối vào người anh!
Nhưng theo nhịp điệu của anh ta, không còn tâm trí đánh anh nữa rồi, đôi mắt nhìn chằm vào anh ta, bởi vì kích tình phát ra âm thanh rên rỉ.
Trong đầu luôn suy nghĩ sau khi xong việc sẽ xử anh ta, nhất định xử anh ta một cách thật ác liệt!
Đuổi anh ta ra ngoài, không cho anh ta vào nữa!
"Thích Thịnh Thiên! Em bỗng nhớ ra, anh xông vào nhà, thế là làm hư lớp kính ngoài ban công rồi, có khi nào bị người khác vào nhà không đây?"
Bỗng nhiên cô ta kinh ngạc nói chuyện với người đàn ông trên người mình.
"Chuyên tâm vào." Anh ta nói xong hôn chặn lại cái miệng chúm chím của cô.
Vào giờ phút này cho dù có người xông vào đây anh ta cũng mặc kệ, dù sao thì bây giờ cũng không có người xông vào, có người vào thì hẳn tính!
"Ừm......anh nhẹ tí!"
Đây không phải là cách để cô chuyên tâm, rốt cuộc người đàn ông này muốn đói khác bao lâu nữa?
Xem ra có vẻ họ đã lâu lắm rồi không có......
Nhưng bây giờ là ban ngày mà!
Đúng là chán thật!
Rất rất rất chán rồi.
Đã bị Thích Thinh Thiên làm hư rồi, lúc trước cô là một nhân viên rất nhiệt huyết trong công việc á!
Theo anh hai ngày đi đánh cá ba ngày phơi lưới, khó trách Đại Boss gần đây không thèm quan tâm đến cô nữa, xem ra vị trí thư kí chủ tịch không giữ vững rồi.
Nhiễm Nhiễm thì đã không còn giữ cương vị rồi, xem ra nên giao lại cho người khác rồi.
......
Cách lần Hòa Thảo bị thương cũng một thời gian xa rồi, hôm nay cô ta được xuất viện, nên Bùi Nhiễm Nhiễm đã sớm rời khỏi công ty, định đến thăm cô ta.
Được tin Hòa Miêu đã mất rồi, là một sự đả kích lớn đối với gia đình cô ta, bất kể nói như thế nào thì mối quan hệ về sự ra đi của cô ta và bản thân là không thể thoát ly rồi.
Bản thân bị hiểu lầm là hung thủ, nhưng hung thủ thật sự là người quản lý của Diệp Mộ Yên, lần nữa Diệp Mộ Yên chưa cưới đã có co được đưa lên đầu đề giới showbiz.
Giữa cô và Hòa Miêu vốn không có ân oán gì cả, bên ngoài truyền rằng bởi vì cô ta bị ấm ức, lại còn giết người, không có tính mục đích.
Nhưng mà nguyên nhân trong đó cô ta người rõ nhất, chắc là vì Diệp Mộ Yên.
Nếu như cô ta bởi vì nguyên nhân phạm tội giết người mà vào lao tù, thì Diệp Mộ Yên sau này mà có sinh con của Cảnh Thần Hạo ra, chẳng phải lúc đó họ sẽ được ở bên nhau sao.
Lúc cô ta đến bệnh viện, phát hiện phòng bệnh của Hòa Thảo không chỉ có riêng cô thôi, lại còn có người mẹ đã từng theo dõi bệnh tình của cô nữa, khí sắc của bác gái có vẻ tốt lên nhiều rồi.
"Bác gái." Cô ta lễ phép chào, bèn đến thăm Hòa Hảo đang thu dọn đồ và đã thay đồ xong, "khi nào mới vào tổ đây?"
Tuy Nữ vai chính không có mặt, nhưng tổ kịch vẫn không ngừng quay phim, chỉ là điều chỉnh lại lịch cho các diễn viên thôi, quay những vai diễn khác trước.
Nhưng bộ phim này chủ yếu quay nữ chính, trong đó vai của nữ chính chiếm nhiều nhất, cô ta mà không cố gắng vào đóng thì sẽ chậm trễ tiến độ, vả lại sẽ trễ lịch chiếu phim nữa, trước mắt đã bàn bạc với đài truyền hình, được gia hạn thêm hai tuần nữa.
"Tối nay!" Hòa Thảo mỉm cười nói.
"Sao báng mạng thế? Làm diễn viên cực quá." Thực ra ngày thường cô rất ít xem ti vi
"Nên vậy mà, đạt được nhiều hơn người khác thì phải bỏ ra nhiều hơn người khác chứ." Hòa Thảo rất cảm kích cô ta, nếu như năm ngoái không gặp được cô ta, thì bây giờ cô đã phải lo trả tiền thuốc cho mẹ mình rồi.
"Cô có tâm lý như vậy là tốt rồi." Bùi Nhiễm Nhiễm thấy hành lý cô ta không nhiều, nên nghĩ cũng không cần giúp gì.
Có thể người quản lý và trợ lý của cô ta sẽ đến đón cô.
Thực ra muốn nói đôi lời liên quan đến chuyện của Hòa Miêu, suy đi nghĩ lại tốt nhất là không nên nói, cô ta không có giết người, cũng không phải là hung thủ.
Ngoài việc khiến họ kiềm nén đau thương ra thì không còn cách nào khác.
Lúc cô ta quay người muốn đi ra, bỗng nhiên ngoài cửa phòng bệnh có vài người xông vào, đổ ập vào người cô một thùng sơn màu đỏ.
"Chú ba! Mọi người đang làm gì thế!" người của Hòa Thảo cũng bị tạt trúng, nhưng đôi mắt của cô rất tỉnh táo, nhìn thấy rõ người đi vào.
"Cháu nói chú nên làm gì đây, bây giờ nhà chú đã ra nông nổi này rồi, Miêu Miêu cũng đã bỏ chú rồi, đều là lỗi của người phụ nữ này! Nếu không phải do cô ta, Miêu Miêu làm sao ra nông nổi thế kia, gia đình chú cũng không bị phá sản!" Hòa phụ lớn tiếng la hét, "Đền tội đi!"
Bùi Nhiễm Nhiễm cố gắng mở mắt ra, thật là xui xẻo mà, đi đến đâu là xui đến đó.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không dám mở to mắt ra hết, bèn đến túi xách lấy điện thoại ra.
"Cô làm gì thế!" Hòa phụ nhìn thấy động tác cô ta, bỗng nhiên giật lấy điện thoại của cô.
Hòa Thảo lập tức đỡ lấy cô, bản thân đứng phía sau, chỉ là trên mặt Bùi Nhiễm Nhiễm bị tạt sơn đỏ nên không thể nhìn thấy gì.
Hòa Thảo thật sự rất khâm phục cô ta, lại có thể bình tĩnh như vậy.
"Chả phải ông cần tiền sao? Để tôi gọi điện cho người đem tiền tới, ông muốn bao nhiêu?" không gọi điện thoại thì làm sao Cảnh Thần Hạo biết được cô đang xảy ra chuyện gì chứ.
"Để tôi gọi!" Hòa phụ trợn mắt nhìn cô ta, "mẹ nó, hối hận quá, tại sao không tạt xăng vào nó chứ!"
"Ông có thể tạt xăng mà, xem ông có thể thoát khỏi nơi này không!" Giọng nói của Bùi Nhiễm Nhiễm rất bình tĩnh, bây giờ cô ta chỉ muốn ông ta nhanh chóng gọi điện cho Cảnh Thần Hạo.
Bây giờ cô ta không thấy gì, không dám mở mắt ra, cần phải xử lý lớp sơn thật nhanh.
Người đó trợn nhìn cô ta, sau đó liền gọi điện cho Cảnh Thần Hạo.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, "Nhiễm......"
Hòa phụ lập tức gián đoạn lời nói của anh ta, "Nhiễm cái gì! Tôi là cha của Hòa Miêu, vợ ngươi đang nằm trong tay ta, 100 triệu! không thiếu một đồng!"
Hòa Phụ đang nói chuyện, Hòa Thảo bên cạnh cũng nói chuyện, "Cảnh tổng, chúng tôi đang ở bệnh viện trung tâm, phòng 502! Chị Bùi bị tạt sơn rồi, mau đến đây!"
Hòa phụ nhìn Hòa Thảo, rất muốn đá một cái mạnh vào cô ta, nhưng mà hiện tại tiền là quan trọng nhất!
"Bây giờ cô ta đang ở đây, nhưng lát nữa thì không chắc rồi! 100 triệu! vợ anh đã giết con gái tôi, đừng nghĩ là có thể tùy tiện tìm một người nhận tội thay là xong rồi, còn lâu tôi mới tin!" Hòa phụ nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đối diện, sau đó liếc ánh mắt nhìn đám người đi theo ông ta.
Mẹ của Hòa Thảo thấy vậy, lập tức đứng chắn trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, Hòa Thảo tiến gần sát bà ta.
"Chú ba, chú đừng như vậy mà, bây giờ chú buông tay còn kịp!" cô ta không dám tưởng tượng sau sự việc này sẽ có thảm cảnh như thế nào.
Truyền thuyết đồn rằng Cảnh tổng......
Chú ba của cô ta có phải bị điên rồi không!
"Đại Cường, nghe lời chị dâu nói, vị cô nương này là một người tốt, chuyện của Miêu Miêu nhất định không liên quan đến cô ta." Hòa mẫu ngẩn đầu nhìn ông ta, bản thân đã từng gặp Nhiễm Nhiễm, tuy rằng khác với bây giờ.
Cái chủ yếu là đã từng nghe con gái mình nói rằng đã được cô ta giúp đỡ rất nhiều, bà dù sao cũng không để Hòa Cường dẫn cô ta đi được.
Trong máy điện thoại của Hòa Cường phát ra giọng nói phẫn nộ của Cảnh Thần Hạo, "ông mà dám đụng đến một sợi tóc của cô ta, thì hãy chuẩn bị đền mạng!"
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ có cái mạng rẻ tiền thôi! Nhưng mà Cảnh phu nhân thì khác, thân người cao quí!" Hòa Cường nhìn cô ta, tuy rằng trên người toàn là sơn, nhưng cũng có thể nhìn ra người tướng tá cô xinh đẹp, thật khó để đoạt được mỹ nhân như thế này!