Lúc ba người rời đi rất kỳ lạ, Lâm Tri Hiểu ở giữa, một bên vắt tay lên người Thích Thịnh Thiên, một bên khác thì vắt lên người Trần Nhan, ba người đều bị say bí tỉ, đi đường loạng choạng, ngã ngã nghiên nghiên.
Nhưng trong đầu của Thích Thịnh Thiên vẫn còn lờ mờ nhớ bản thân còn chuyện giải quyết.
......
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, trên giường lớn hai thân thể tuyệt đẹp đang quấn quýt lấy nhau.
Lâm Tri Hiểu nhúc nhích cái đầu, vụ say rượu tối qua khiến cô rất đau đầu, thân thể nặng nề, cảm giác thấy ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Cô ta trở người, rơi vào lòng ngực vừa quen thuộc ấm áp, cái cảm giác này rất quen thuộc, cô ta thoải mái tiến gần sát anh ta, chuẩn bị tiếp tục ngủ nữa.
"Ừm......"
"Lâm Tri Hiểu lại nghe thấy một tiếng lạ, không ngừng chau mày lại, cái âm thanh líu ríu nhợt nhạt, rõ ràng là của một người phụ nữ, nhưng cô vừa nãy chưa nói tiếng nào mà.
"Ối......"
Lại phát ra một tiếng.
Cô ta bỗng giật mình mở to mắt ra, trên giường chỉ có cô va người đang ngủ say sưa Thích Thịnh Thiên thôi, vậy còn cái âm thanh đó?
Cô ta chòm ngang qua người Thích Thịnh Thiên, cúi đầu nhìn cạnh giường, Trần Nhan đang nằm dưới đất, cái đầu bị đụng vào đầu giường.
Thế là bọn họ đã ở chung một cái phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Trần Nhan sao lại ở đây?
Cô ta chỉ mơ hồ nhớ ra, tối qua bọn họ cùng nhau đi ăn, sau đó tiếp tục ghé qua một nơi khác, cho đến khúc sau nữa đã xảy ra chuyện gì thì thật sự không thể nhớ gì nữa.
"Ồ shit!" Trần Nhan giật mình mở mắt ra, cùng với Lâm Tri Hiểu vừa bò ngang mép giường nhìn xuống bốn mắt nhìn nhau.
"Ối! chuyện này là sao?" cô ta la lên một tiếng, không thể nào là?
Sao bọn họ có thể như vậy được, không nghiêm trọng vậy chứ?
3 người à?
Trời!
Cô ta vội vàng cúi đầu nhìn xem quần áo trên người mình, vẫn may, quần áo vẫn còn đó, còn mặc trên người.
Thích Thịnh Thiên thì lại bị Lâm Tri Hiểu đè lên người, cộng thêm nghe được tiếng nói chuyện của hai người, cũng từ từ bừng tỉnh dậy, xoa lên thái dương, "Hiểu Hiểu......"
"Hiểu cái đầu anh! Tối qua đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Tri Hiểu từ người anh ngồi dậy, quần áo trên người vẫn còn đó.
Cũng may là tối qua cô cùng Thích Thịnh Thiên không có làm việc gì bậy bạ sau khi say rượu, nếu không đều bị Trần Nhan nghe thấy hết rồi?
Thượng đế ơi!
Rốt cuộc cô ta đã tạo nghiệp gì thế! Sao lại gặp tình huống trớ trêu như vậy!
"Tình huống gì gì thế?" anh ta nhìn thấy Trần Nhan ánh mắt phẫn nộ nhìn anh ta, lập tức ôm lấy ngực mình, "sao cô lại ở đây? Sáng sớm đã có người lẻn vào rình mò rồi à!"
"Anh mới là kẻ rình mò đó! Chị lẻn vào đây rình mò anh để làm gì, trời! tối qua nhất định đã uống rất say, cái đầu vẫn còn chưa tỉnh táo!" Trần Nhan trợn to mắt, bèn quay người rời khỏi phòng.
Chạy đến phòng hai người họ ngủ chung một đêm thì thôi đi, chết tiệt, lại còn bị ngủ ở dưới đất nữa, không có người phụ nữ nào tội nghiệp và bi thương hơn cô ta nữa!
Trần Nhan tức hừng hực bỏ đi, chỉ còn lại Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Tri Hiểu lấy cái gối ném vào mặt anh ta, "anh đang làm gì thế?"
"Hiểu Hiểu, em thật sự rất oan ức, em không nhớ gì cả." anh ta sao có thể khiến Trần Nhan vào phòng của hai người được chứ, vả lại cho dù có vào phòng của hai người đi chăng nữa.
Thì chả phải cũng là ngủ dưới đất thôi sao?
"Ý anh là gì? Có phải tối nay ngủ dưới đất không? Ngày mai mới ngủ trên giường hay sao?" cô ta không tỉnh táo thì thôi, ngay cả anh ta cũng không tỉnh táo luôn.
Tối qua vốn dĩ cô không muốn uống rượu, đều tại anh ta kêu cô uống thử, sau đó bèn bị biến thành kết quả như vậy.
"Hiểu Hiểu, chả phải bây giờ tình cảm chúng ta đang tốt đẹp sao! Chúng ta không có bị xảy ra chuyện gì cả" anh hoàn toàn không nhớ gì về chuyện tối qua.
"Đúng là không phát sinh chuyện gì cả, chỉ là sợ sẽ phát sinh ra thôi." Lần sau cô ta sẽ không uống nhiều rượu nữa rồi.
"Em đi tắm trước đây, anh ngủ thêm tí đi." Lâm Tri Hiểu trở người ngang qua anh, và nhảy xuống giường.
Thích Thịnh Thiên nhìn bóng dáng cô ta bỏ đi, "Hiểu Hiểu, có muốn tắm chung không?"
"Không! Ngủ giấc ngủ ngon của anh đi!" buổi sáng sớm tỉnh dậy bị xảy ra chuyện như thế này, khiến người cô có chút buồn rầu.
Nếu cùng anh ta tắm chung nữa thì càng buồn hơn.
Lâm Tri Hiẻu tắm xong, khi đi ra nhìn thấy Thích Thịnh Thiên hoàn toàn không ngủ lại, ánh mắt sáng như đuốc nằm trên giường nhìn cô ta chằm chằm.
Cô bỗng dừng chân lại, nếu cô mà bước qua đó, nhất định sẽ bị ăn tươi nuốt sống, đến bã cũng không còn thừa.
"Mùi rượu trên người anh rất nồng, đi tắm đi đừng ngủ nữa!" cô ta đứng cách giường hai mét nhìn anh ta.
Hiểu Hiểu không thèm anh rồi!
Thật là người đàn ông tội nghiệp!
"Thế sau khi anh tắm xong thì......" anh ta quả quyết xuống giường đến gần cô ta, "thì có thể......"
"Có Thể cái gì thế? Anh tắm đi rồi hẳn nói! Toàn thân mùi rượu không!" tối qua sao cô lại ngủ say đến thế nhỉ!
Nhất định là say lắm nên mới ngủ say bí tỉ rồi.
"Lập tức đi đây!" sớm biết lúc nãy cùng cô đi rồi, nhà tắm thật sự không tệ!
Lâm Tri Hiểu thấy được tâm tư anh ta, giơ chân đên đá nhẹ vào người anh ta, "anh đi đi!"
Thích Thịnh Thiên cười nhẹ, phấn kích đi vào nhà tắm.
Lâm Tri Hiểu mở mắt nhìn bóng dáng của anh ta, đến gần bên giường cảm thấy mùi rượu tràn trề, tối qua tại sao lại uống rượu nhiều như thế!
Sau này làm gì có mặt mũi xuất hiện trước mặt Trần Nhan đây?
Thực sự rất mất mặt, nhất định là ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.
Trước cửa bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, cô ta nhìn qua nhà tắm tí, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đi ra hướng cửa.
Nhân viên phục vụ đang đứng trước cửa phòng, anh ta đưa cho cô ta một gói đồ tinh xảo, mỉm cười nhìn cô ta, "chào buổi sáng phu nhân, đây là của hai người."
"Cám ơn!" đây chắc không phải chiêu trò của Thích Thịnh Thiền chứ?
Cô ta ôm lấy cái hộp, ngồi xuống giường, nhìn hướng phòng tắm, bên trong vẫn còn nghe tiếng nước chảy, chắc chưa ra đâu.
Có phải tạo ngạc nhiên cho mình chăng?
Vậy là mình tự khui ra hay sao?
Cô ta từ từ mở hộp ra, bên trong có một dv, phía dưới chèn hai tờ giấy mỏng, bên trên lại là giấy kết hôn!
Lại còn có chữ ký của Thích Thịnh Thiên và Trần Nhan!
Rốt cuộc đây là sao?
"Hehe......"
Thật là vui quá đi!
Thế mà......
Cô ta hiếu kỳ mở dv ra, nhìn thấy video bên trong.
Thích Thịnh Thiên từ phòng tắm chìa mặt ra nhìn thấy Lâm Tri Hiểu ngồi bên cạnh giường đang dọc dv, nghĩ đến kế hoạch của mình, tối qua anh ta say bí tỉ, không biết kế hoạch của mình có thể thành công, nếu mà đã đem đến nơi rồi, chắc chắn là thành công.
Cuối cùng thì cũng đã mang Lâm Tri Hiểu ném vào nhà của mình rồi!
Khóe miệng anh ta mỉm cười đi qua, "Vợ iu......"
"Vợ cái đầu anh!" cô ta ném cái hộp qua chân anh ta, "vợ anh đâu có ở đây, gọi bậy gì thế!"
"Sao lại không có ở đây, chả phải em là vợ của anh sao? Hiểu Hiểu......" anh ta lướt qua cái hộp, tiến đến gần anh ta, "sau này, ngày hôm qua của năm sau sẽ là kỷ niệm ngày kết hôn của chúng ta rồi, em vui không?"
"Vui lắm, vậy thì chúc anh tân hôn vui vẻ nhé, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!" cô ta đem dv đặt trước mặt anh ta, lạnh lùng nhìn anh.
Tại vì chưa thay quần áo, nếu không cô ta đã trực tiếp bỏ đi rồi, nhưng bây giờ vẫn phải thay đồ rồi mới rời đi được!
Thích Thịnh Thiên thấy cô ta thay đồ, khuôn mặt lộ rõ sự tức giận, anh ta ngoảnh lại nhìn video bên trong dv, bèn chạy đến gần cô ta, "Hiểu Hiểu, em nói rằng anh cầu hôn em sẽ không chấp nhân, cho nên......anh mới dùng cách này, em giận thì anh có thể hiểu mà, vậy thì chỉ giận một phút thôi? Hay là mười phút thôi được không?"
Lâm Tri Hiểu xem như không nghe thấy anh ta nói gì cả, anh ta có cần phải giả đò như vậy không, rõ ràng đã làm chuyện như vậy rồi, lại còn muốn cô giận mười phút thôi, cả đời này cô ta cũng không thể lý giải nổi anh ta.
Xem cô ta như một chú khỉ để nô đùa thế à!