Cảnh Thần Hạo nhắm mắt cảm nhận nỗi đau, hai mày nhăn nhíu bám sát cả vào nhau.
Bùi Nhiễm Nhiễm nếu thấy thân trên của anh như thế, không thể không nghi ngờ, chỉ có thể như thế!
Anh ta lại đem mảnh vỡ đặt vào trong tay của Cảnh Thần Hạo, không ngờ vừa đặt vào, tay Cảnh Thần Hạo đột nhiên nắm chặt.
Cửa trong phòng đột nhiên mở ra, cả người Thích Thịnh Thiên nhìn đau khổ lo lắng vô cùng.
Cô từ từ nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đi vào trong, “Chị dâu, em vừa gọi cho anh ấy, nhưng không ngờ anh ấy vẫn chưa tỉnh, hay là chị về nghỉ trước, em ở đây canh chừng anh ấy, mùi rượu trong phòng nồng nặc.”
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, rồi nhìn Cảnh Thần Hạo đang nằm trên giường, cả người nằm đó, nhìn không rõ nét mặt anh.
Mùi rượu nồng nặc khiến cô có chút khó cịu, có thể do sức khỏe cô không thoải mái lắm.
Cô từ từ đi đến bên giường, dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, dịu dàng nói, “Cậu về trước đi! Tôi ở đây coi chừng anh ấy là được rồi.
“Cái này sao được, anh ấy uống say, nói không chừng tối nay sẽ ói, chị dâu về trước thì tốt hơn! Anh Hạo nhất định không muốn nhìn thấy chị chăm sóc anh ấy cả đêm không nghỉ ngơi.” Thích Thịnh Thiên giờ thật là muốn đánh vào miệng mình!
Sớm biết ở tiệm rượu sẽ thấy cảnh này, anh tuyệt đối sẽ nói trước cũng không tìm anh Hạo, ai ngờ chỉ 1 người luôn khống chế mình tốt như thế là quậy ở tiệm rượu.
Hận nhất là người đàn bà đó là ai cũng không biết.
Anh nhất định phải tra rõ, anh Hạo tỉnh dậy phải hỏi cho ra lẽ.
Nếu như anh ấy còn ý thức được.
“Cậu bảo tôi về, trong lòng tôi càng không yên tâm.” Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống bên giường, đưa tay ra sờ trán anh, không sốt, khá ổn.
Thích Thịnh Thiên nhìn động tác của cô, xém tí đã khai thật, người làm sai không phải anh ấy!
Nhưng sao mà lòng anh lại sợ đến thế!
Thật là rất sợ!
Hai người đó quan hệ mới tốt hơn chút, con thì mất rồi, giờ lại xảy ra chuyện, thật là tuyết phủ thêm lớp sương!
Bùi Nhiễm Nhiễm chú ý đến vết đỏ trên cánh tay anh, từ từ mở chăn ra xem, thấy như vết mèo cào, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó, “Sao thế?”
“Anh Hạo gần đây tâm trạng không tốt? Sau đó có thể sức khỏe không thoải mái, nên đi cạo lưng.”
“Cạo lưng mà thế ư?” trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đau lòng nhìn lưng của Cảnh Thần Hạo, trên đó nhiều vết thương đỏ thế, thật là đau lòng.
“Chị dâu thật là thông minh tuyệt đỉnh, biết không giấu được chị, anh Hạo vì không bảo vệ tốt cho chị, trong lòng từ trách, anh ta trốn trong phòng tự ngược đãi mình...” Thích Thịnh Thiên úp úp mở mở.
Anh thật không tìm ra cách tốt hơn, chỉ đành bán đứng anh Hạo của mình.
Tự ngược đãi?
Cô luôn nhìn thấy Cảnh Thần Hạo với vẻ cao ngạo không ai sánh bằng, đối với chuyện của cô, những chuyện khác thì anh nhìn rất thoáng.
Anh lại tự trách đến mức tự ngược đãi mình.
Trai tim luôn thấp thỏm không yên của cô càng thêm nhói đau, “Cậu lật anh ấy lại, ngủ vậy không thoải mái.”
Thích Thịnh Thiên nhìn cô, lo lắng hỏi, “Chị dâu, vết tích tự ngược đã mình ở ngực anh còn nặng hơn, chị chắc chắn muốn xem?”
“Xử lý vết thương ở lưng trước rồi tính!” Cô quay người lấy hộp thuốc, bước chân lại không cẩn thận đụng vào những mảnh vỡ của bình rượu.
Tự ngược đãi!
Cảnh Thần Hạo cái gì cũng nén trong lòng, sao không thể nói với cô?
Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng lấy hộp thuốc qua, từng bước tiến gần anh, ngửi mùi rượu, cũng thấy không thoải mái lắm.
“Chị dâu, để em, chị không được lao lực.” Thích Thịnh Thiên muốn thử lấy hộp thuốc từ tay cô.
“Không sao, để tôi làm.” Cô đã từng băng bó cho Cảnh Thần Hạo, mà họ là vợ chồng, chuyện nhỏ này cô nên làm mới đúng.
Thích Thịnh Thiên ngồi bên nhìn cô, động tác cô nhẹ nhàng xử lý vết thương, sắc mặt cô bình tĩnh, yên tĩnh làm, không nói lời nào.
Anh đột nhiên không biết cách làm của mình ổn kkhoong?
Đợi anh Họa tỉnh, nói cho anh ấy, nếu anh ấy muốn nói thật với chị dâu, thì coi như tối nay anh không làm gì.
“Giúp lật cái.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng.
Thích Thịnh Thiên lập tức lật người Cảnh Thần Hạo, miếng thủy tinh vỡ rơi khỏi tay anh.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy trên đó có vết máu, trong lòng lo lắng, cầm miếng thủy tinh lên, vứt vào sọt rác.
Vết thương phía trước anh ít hơn phía sau, nhưng càng sâu hơn, cô thật không biết anh bị sao, sớm biết vậy sẽ không cho anh rời khỏi.
Nhưng anh luôn ở bên bảo vệ mình.
Cảm giác tội lỗi đè lên người của Bùi Nhiễm Nhiễm, sao anh có thể quá đáng như thế!
Giấu chị dâu, nhưng không giấu thì nhìn họ ly hôn sao?
“Cậu về trước đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Cảnh Thần Hạo, anh ở lại đây cũng không có ít gì.
“Chị dâu, em vẫn nên ở lại, lỡ như anh ấy có gì, nhưng chị cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, em ở bên cạnh, có gì chị gọi em nhé!” Người ta là vợ chồng, không thể cứ làm phiền người ta mãi.
“Ừm.” Bùi Nhiễm Nhiễm phản ứng nhẹ.
Thích Thịnh Thiên lại nhìn Cảnh Thần Hạo đang nằm đó chưa tỉnh, phải tốn bao công sức, lại còn chưa tỉnh, trên người bị rạch bao nhiêu vết cũng không tỉnh.
Nhớ đến lúc anh vừa mở cửa thấy cảnh đó, toàn thân phát sợ, liền rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm, không khí trong phòng yên ắng khiến cho mùi rượu càng thêm nồng, hòa lẫn mùi máu trong trên người anh.
Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên ngồi nhìn anh rất lâu, sau đó đứng lên dọn đóng thủy tinh vỡ, lỡ như đột nhiên anh xuống giường đạp trúng thì không hay.
Giường rất lớn, anh ngủ rất ngon, nhưng anh vẫn chưa lên giường nằm, cô ngủ không ngoan như anh, nửa đêm đụng phải anh, đụng vào vết thương anh thì sao?
Cô đứng dậy, gọi điện thoại cho Dương Dương Noãn Noãn vào phòng.
Ngồi bên giường nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon của anh, những vết thương bầm tím ấy như đang đâm vào tim mình, khó chịu vô cùng.
Cảnh này cô chưa thấy qua, nhưng cô vẫn không hiểu Cảnh Thần Hạo.
Trước đây cô nói con không phải của anh, sự phẫn nộ của anh không nói nên lời, nhưng khi đưa cô lên bàn phẫu thuật phá thai, nhìn những máy móc lạnh lẽo kia, ánh đèn chiếu lên người cô, thuốc mê khiến cô ngất đi.
Cô cứ tưởng lúc tỉnh dậy con đã không còn.
Nhưng anh vẫn giữ đứa trẻ lại.
Trong lòng của Cảnh Thần Hạo thừa biết đứa trẻ vốn không phải của anh, anh đến con của người khác cũng chấp nhận được.