Lâm Tri Hiểu vừa giơ tay lên, cái túi trên eo liền áp lên vai của anh ta, lòng bàn tay nóng bỏng thuận theo tay của anh ta từ từ trượt xuống.
Người của cô ta từ từ rung nhẹ, sao lại có cái cảm giác này thế, phải sờ mó anh ta mới cảm thấy thoải mái, tối nay cô ta rõ ràng không có uống rượu mà!
Chỉ uống có một ngụm thôi, không ther nào chỉ một ngụm nhỏ vậy mà hậu quả thế này sao?
Áo......
Cút áo......
Thật sự rất phiền!
Thích Thịnh Thiên cố nén dục vọng trong người, cái tay nhỏ ở trước ngực anh ta du ngoạn tứ phía, mở một cái cút áo ra, thò tay vào quần áo của anh ta.
Cửa thang máy vừa mở, anh ta bước lớn đi ra ngoài.
"Ừm......" cái mặt của cô ta áp sát vào ngực anh ta, ríu rít nhẹ.
Mùi vị của đàn ông......
Rốt cuộc cô ta sao rồi?
Toàn thân khô hanh không tự nhiên, sao cô ta lại mắc cỡ như vậy?
Hai mắt mơ hồ nhìn vào gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đẹp trai, rất muốn cắn một cái......
Nhưng mà tại sao cắn không được!
"Rất nóng, nóng......"
Bỗng nhiên người của cô ta rơi xuống giường, áp sát hơi thở, nhìn gương mặt đẹp trai liền hôn lên má.
Chủ động vậy sao?
"Ừm......nóng!"
Thích Thịnh Thiên vẫn chưa động tay làm cái gì, cái đầm trên người đã bị cô tự cởi bỏ.
......
Cái đầu rất đau, người cô càng đau!
Tối hôm qua cô ta cô đã nằm mơ rồi!
Vả lại là cái giấc mơ đó, thậm chí trong mơ cô vẫn cứ chủ động!
Đối tượng vẫn là Thích Thịnh Thiên!
Sao có thể vậy!
Cô ta chầm chậm mở mắt, trước mặt mình lại là bộ ngực phẳng lì, trước mặt vẫn còn vết môi nhợt nhàng.
Cô ta nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng mà xung quanh cảm giác lại rất thật, nhưng xác thật có một người đàn ông nằm kế bên, cảm giác trên người rất rõ ràng.
Chẳng lẽ tối qua không phải nằm mơ mà là sự thật!
Trời ơi!
Cô ta sao lại đi ngủ cùng với người đàn ông đã có hôn thê chứ!
Cô ta từ từ rút người ra khỏi lòng anh ta, quyết đinh chuồn đi.
Nhìn thấy yêu dấu trên người mình, lại còn cái cảm giác yêu đương đó nữa, tình cảnh trong phòng đầy tình mê và quyến rũ, cô ấy hận đến nổi muốn lấy dao tự đâm mình cho rồi.
Ấn tượng trong đầu cô quả thật là cô ta tự chủ động, mơ hồ nhớ lại mình choàng lấy cổ của Thích Thịnh Thiên, chủ động hôn anh ta, lại còn cởi quần áo anh ta và cả quần......
Trong lòng có vạn lần bốc đồng muốn tự sát cho rồi, nhưng cô ta không dám!
Quần áo hỗn loạn trên giường, nhìn vào Thích Thịnh Thiên vẫn còn đang ngủ ngon, hai tay cuộn chặt nắm đấm, hận đến nổi muốn đấm vào vẻ mặt điển trai kia.
Cô ta chủ động như vậy thì làm sao anh ta có thể cự tuyệt được?
Phối hợp cái quỷ á!
Đáng ghét!
Đã có hôn thê rồi mà còn ra ngoài ăn vụng!
Lúc ra chuồn ra ngoài cũng phải cẩn thận, nhưng sau này làm sao cô có thể đối mặt với Thích Thịnh Thiên đây?
Hay là bây giờ tìm một cô gái đến hầu hạ anh ta?
Cái chủ ý này không tệ!
......
Tối hôm qua đã làm quá sức, mặt trời đã rất sáng, Thích Thịnh Thiên mới chầm chậm tỉnh dậy.
Mắt vẫn còn chưa mở ra, tay bèn hướng về phía người phụ nữ tiến gần, "Hiểu Hiểu......"
"Chào ngài, ngài tỉnh rồi à?"
Giọng nói này?
Thích Thịnh Thiên lập tức mở mắt ra, nhìn thấy người bên cạnh không phải là Lâm Tri Hiểu, một chân đá mạnh xuống đất.
"Cút ra ngoài!"
Thân thể được quấn kỹ càng bằng cái chăn, trong đầu bỗng nhiên rất loạn, cần chỉnh lý chút, đây là tình huống gì thế?
Người tối hôm qua rõ ràng là Lâm Tri Hiểu!
"Ngài đây đừng tức giận quá." Cô ta rối loạn mặc quần áo vào, nhận một đơn hàng quả thật không dễ?
Vả lại là một người đàn ông rất đẹp trai, cho dù không làm gì, nhưng chỉ cần được nằm bên cạnh cũng là một hưởng thụ!
"Chờ đã!"
"Ngài, anh còn có gì dặn dò không?"
"Nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
Tối qua ý thức không rõ là Lâm Tri Hiểu, không phải cô này!
Cho nên anh ta ngủ cùng ai làm sao mà anh không biết được?
Tốt cho Lâm Tri Hiểu kia, lại chơi trò này với ta!
......
Cảnh Thị.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Lâm Tri Hiểu trước mặt, ánh mặt đẹp đẽ lưu chuyển trên cổ của cô ta, gương mặt nhỏ từ từ đỏ ửng, cả người như phát ra hào quang lạ.
"Nhiễm Nhiễm, cậu đừng nhìn tớ như thế, câu mau nói đi, tớ muốn xin nghỉ phép, không biết Đại Boss có duyệt không?" cô ta cảm thấy nếu như mình không bỏ đi, thì sẽ chết trong tay của Thích Thịnh Thiên.
"Cậu có thể thử, nhưng tớ nghĩ cậu sẽ xin không được." nếu như Thích Thịnh Thiên tỉnh rồi, dự là đã sớm truốt bầu tâm sự với Cảnh Thần Hạo.
Như vậy Lâm Tri Hiểu chắc chắn tiêu rồi, như là tối qua cô ta chắc đã bị ăn rồi.
"Đáng ghét quá! Trong lòng tớ làm sao có thể có loại ác ma đó được!" tối qua sao có thể chủ động được!
Nhất định đã bị Thích Thịnh Thiên làm gì rồi?
Cô ta vịnh lấy quai hàm, nổ lực hồi ức lại chuyện tối qua từng chút một, uống một ngụm rượu, lúc ăn cơm vẫn rất bình thường, lúc còn ngồi chơi trong khu ghế lô, uống nước ép, ăn dưa hấu......
Nước ép!
Cô ta nhất định đã bị hạ thuốc rồi!
Đáng ghét!
"Nhiễm Nhiễm, tôi bỗng chợt nghĩ mình quên mua thuóc!" cô ta không muốn có bầu, nếu có bầu rồi cũng không đẻ được.
Sinh ra mà không có cha rất tội nghiệp!
Cô ta vừa mới đứng dậy, cửa phòng làm việc của Bùi Nhiễm Nhiễm bị bật tung ra, vẻ mặt bình tĩnh của Thích Thịnh Thiên đi vào, "em muốn đi mua gì?"
Lâm Tri Hiểu nhìn cái áo của anh ta bị bung ra, trên đó còn hiện rõ vết môi son, anh ta cố ý rồi!
Nhất định là cố ý rồi!
"Thích tổng, cuộc sống về đêm của anh thật phong phú đấy! tôi chỉ có chút không thoải mái, Thích tổng ngài tự nhiên, tôi đi trước đây." Lâm Tri Hiểu đi ngang qua người anh ta.
"Lâm bí thư, nếu như không nhớ sai, hôm nay cô còn rất nhiều thứ để làm, hôm nay Cảnh tổng đã dặn cô phải giúp tôi."
"Tôi sẽ nhanh chóng đến giúp ngài đây!" cô ta chỉ muốn đi mua thuốc sau quan hệ để uống thôi.
"Cô nói chỗ nào không khỏe, để tôi cho người mua dùm cô." Cũng may cô ngốc, lúc chưa đến đây đã uống rồi
Tuy đang nghĩ cách rời khỏi, nhưng cái đầu không biết đang nghĩ gì?
"Tôi bỗng thấy khỏe người rồi!" Lâm Tri Hiểu cười nói, tối qua cô ta đang trong thời kì an toàn, chắc không bị dính bầu đâu nhỉ?
Chắc chắn không rồi, nhất định không bị! tuyệt đối không thể nào!
Cho dù hai người đã có con trước nhưng cũng không thể kết hôn được, chen chân vào hôn nhân của người khác là điều mà cô ta không thể làm!
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng hai người rời khỏi, trong lòng thấy Tri Hiểu đáng yêu tội nghiệp......
Bị Thích Thịnh Thiên ức hiếp như vậy.
Thích Thịnh Thiên đi theo Lâm Tri Hiểu đến phòng làm việc của cô ta, Lâm Tri Hiểu đi từng bước chậm rãi, anh ta rất nhẫn nại đi sau lưng cô.
"Thích tổng, phòng làm việc của anh không ở nơi này!"
Sao anh còn theo cô ta đi đến phòng làm việc chứ, rốt cuộc anh ta đang làm gì thế!
Cửa phòng làm việc của cô đã sửa xong rồi, và lúc này người của cô ta đang dựa vào cửa, "Lâm Tri Hiểu, giỡn vui không?"
"Cái gì?" cô ta không biết, cô ta cái gì cũng không biết!
"Anh muốn em hồi ức lại tí, sao đêm qua em nhiệt tình......" vẻ mặt tuấn tú tựa gần người cô, ánh mắt dần dẫn di chuyển xuống, "rất......mỹ hảo."
Mỹ hảo cái quỷ!
Còn cô ta thì cái gì cũng không nhớ nữa!
"Cảnh tổng, có phải anh đã hiểu nhầm chuyện gì không? Tối qua tôi đã sớm về nhà rồi mà!" cô ta không thừa nhân, kiên quyết không thừa nhận.
"Cảnh tổng, chẳng lẽ anh lại giấu vợ tương lai mình đi vụng trộm sao? Phải cẩn thận đấy, đừng để bị tóm được, người đàn ông ra ngoài ngoại tình khi vợ có bầu là điều không thể dung thứ, nhân phẩm quá tệ!" cô ta hy vọng mình cũng giống như Thích Thịnh Thiên có khí lực lớn như vậy.
Có thể trực tiếp không sợ quan ngại gì!