Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 379




Nhưng mà nếu anh trai không đến, thì cô thật sự cảm thấy Cảnh Thần Hạo sẽ nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.

Anh ta nán lại đây cũng chỉ bởi vì chờ Đường Sóc đến.

Quả nhiên, chưa đến năm phút, cửa phòng ghế lô lần nữa được mở ra, Đường Sóc bước vào.

Đường Tư Điềm nhìn thấy anh ta bước vào, mỉm cười chủ động chào hỏi, "anh trai, cuối cùng cũng đã đến rồi à! Món anh thích đều đã được chọn rồi!"

Đường Sóc ngồi xuống cạnh cô ta, trên gương mặt ôn hòa lộ ra một chút không vui, anh ta rõ ràng dặn đi dặn lại khuyên cô ta không nên đến gặp Cảnh Thần Hạo, cô ta nhất định không nghe.

Nghĩ rằng ở trong phòng làm việc anh ta đánh máy tính là anh không biết sao?

Thư ký trong phòng làm việc đâu phải ăn cơm không, huống chi Cảnh Thần Hạo đã liên lạc với anh ta.

Cảnh Thần Hạo thấy anh ta đến rồi, lạnh lùng lên tiếng, "lên thức ăn."

"Anh Hạo, tìm em có việc gì à?" Đường Sóc thừa biết anh ta nếu không có chuyện gì sẽ không tìm mình.

Anh ta đã say rượu, đụng xe, bị thương, ra nước ngoài, việc gì cũng đã giúp anh ta, chắc không phải lại tìm anh ta tiếp tục uống rượu nữa chứ.

"Tôi muốn lắp đặt camera giám sát toàn diện trường mầm non Thất Thái Quang!" mỗi một góc độ nào anh cũng không muốn bỏ qua, chỉ cần Nhiễm Nhiễm đến đó lần nữa, anh nhất định sẽ biết.

"Chỉ là chuyện nhỏ, tối nay em sẽ cho lắp đặt!" Đường Sóc cười nhạt nhòa, thực ra nếu anh ta không nhờ, thì Đường Sóc cũng sẽ làm như vậy.

Đường Tư Điềm không hiểu chuyện gì chỉ biết nhìn bọn họ, tại sao lại muốn lắp đặt nhiều camera giám sát trường mầm non như thế?

Có phải vì sợ người khác gây bất lợi cho Dương Dương Noãn Noãn?

Hay là tại vì sao?

Trong lúc ăn cơm, Cảnh Thần Hạo vẫn luôn im lặng, biết rằng tâm trạng anh ta không tốt, cho dù tâm trạng có tốt đi nữa cũng không thể tùy tiện chủ động nói chuyện, không khí trong khu ghế lô rất yên tĩnh.

Đường Tư Điềm rất muốn chủ động nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy mặt đẹp trai của Cảnh Thần Hạo tỏ ra lạnh lùng, cô đành nuốt chữ vào họng.

Hiện tại Bùi Nhiễm Nhiễm vắng mặt, bọn họ có thời gian, mọi chuyện có thể từ từ, không thể vì nhất thời gấp gáp, dù sao cô cũng mới quay trở lại.

Ban đêm

Giữa một bầu trời đen như mực đang treo lấy một nửa vầng trăng sáng, bên cạnh nửa vầng trăng sáng ấy có rất nhiều sao sáng lấp lánh chớp nháy.

Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng chợt nhớ đến điều gì, từ trên giường bỗng giật mình ngồi dậy.

Cô ta đẩy cửa xuống giường, từ trên lầu chầm chậm đi ra hướng ban công, lại ngạc nhiên phát hiện Tề Viễn Dương cũng đứng nơi đó.

Ánh trăng lờ mờ rọi lên người của cô, nhìn thấy bóng dáng một mình anh, lại có cảm giác cô quạnh.

Cô ta chầm chậm đi qua, bước chân rất nhẹ nhàng, nếu như anh ta đang suy nghĩ, thì bây giờ cô ta có thể không quấy nhiễu anh.

"Sao lại thức dậy rồi?" Tề Viễn Dương đã biết cô ta dậy từ khi cô bắt đầu đi ra.

Tuy rằng bước chân cô nhẹ nhàng, nhưng cũng không đến nổi hoàn toàn không nghe thấy.

"Anh nên tìm một người bạn gái." Giọng điệu Bùi Nhiễm Nhiễm bình tĩnh nói.

"Tìm thì cô có bằng lòng không?"

"Tôi là bà mẹ hai con, anh tìm người khác dù sao cũng tốt hơn là tìm một người sắp li dị lại mang theo hai con làm gì! Điên khùng!" cô ta không muốn kết hôn, sau khi cô ta ly hôn sẽ không muốn kết hôn nữa.

Cô mang theo Dương Dương Noãn Noãn sống những ngày bình thường là đủ rồi.

Đàn ông chỉ nên kính trọng không nên ở gần là tốt nhất.

"Phụ nữ ly hôn mới tốt, có kinh nghiệm từng trải là cái quý báu, vả lại còn có thể sinh nở." Tề Viễn Dương cười nói, dưới ánh trăng sáng soi, đôi mắt đào ấy càng bộc lộ sự mê hoặc.

"Anh không tìm bạn gái, phải chăng có ý định tìm bạn trai?" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy gương mặt yêu nghiệp của anh ta, cảm thấy những người con gái khác muốn đến gần anh đều mua danh trục lợi.

Người đàn ông quỷ quyệt sự nghiệp đỉnh cao như anh nên tìm một tiên nữ mới phải!

"Bùi Nhiễm Nhiễm, hôm nay cô không trêu chọc tôi thì sẽ không thoải mái đúng không?" ly rượu trên tay anh được truyền tới trước mặt cô, "hay là cô muốn uống rượu?"

"Không." Hôm nay cô ta đã suy nghĩ rất lâu, sau này họ sẽ đi về đâu, chuyện của Bùi gia sẽ ra sao

Cô ta có nên bỏ đi như vậy không?

Vì một người đàn ông không yêu mình, chỉ vì người đàn ông ngoại tình, chuyện Cảnh Thần Hạo có quan trọng hơn chuyện gia đình mình không?

Nếu như chuyện của gia đình có liên quan đến anh ta, chỉ cần dựa vào thế lực của anh ta ở A thành, thì cả đời này cô đừng mơ điều tra ra!

Tĩnh lặng được một hồi, Tề Viễn Dương bỗng nhiên nói, "hay là cô đã biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì rồi."

Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn đang ngắm dãy núi ẩn trong sương mù mờ ảo ở phía xa, chợt nghe thấy anh ta nói, bèn chau mày lại, "việc gì thế?"

"Trường mầm non Thất Thái Quang đang lắp đặt camera giám sát toàn diện, sẽ không bỏ sót một góc độ nào." Này là hàm ý với việc cô không thể đến trường mầm non mà dẫn Dương Dương Noãn Noãn đi.

Phải chăng Cảnh Thần Hạo đã phát giác ra được điều gì?

"Anh ấy phát hiện tôi rồi." Bùi Nhiễm Nhiễm điềm đạm nói, Dương Dương Noãn Noãn sẽ không bán đứng cô, nhưng mà dựa vào sự thông minh của Cảnh Thần Hạo, chỉ cần Dương Dương Noãn Noãn có chút bất thường, anh ta cũng sẽ tìm hiểu ra ngọn nguồn.

"Đúng vậy."

"Chờ đi! Sẽ có cơ hội thôi." Cô ta bỗng nhiên liếc nhìn ly rượu trên tay anh ta.

"Cô muốn uống, cho cô." Lúc nãy khi anh ta đưa ly rượu đến trước mặt cô, thì đáng lý trực tiếp nhận luôn ly rượu.

"Không, tôi không muốn uống." Cô ta quay người bỏ đi, hóng tí gió lạnh, vốn dĩ cô nên cảm thấy lạnh, và có tinh thần hơn, nhưng ngược lại cô bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ.

Rất muốn ngủ đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm từ từ nhấc bước đi xa, Tề Viễn Dương ngước đầu nốc cạn ly rượu trên tay, cái ly trên tay bỗng được nâng lên cao, các ngón tay từ từ thả ra, sau đó nhanh chóng rơi xuống đất.

Anh ta quay lưng rời khỏi ban công.

......

Mỗi ngày ngoại trừ công việc ra Cảnh Thần Hạo đều quan sát từng gốc độ trong camera, nhưng đã trôi qua vài ngày, cũng không thấy bóng dáng Bùi Nhiễm Nhiễm, dường như cả Dương Dương Noãn Noãn đều không có gì bất thường.

Nếu như dùng cách này vẫn không dụ dỗ được cô ta xuất hiện, chi bằng nghĩ cách khác vậy.

Thích Thịnh Thiền từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt nghiêm túc, "anh Hạo, đổng sự trưởng công ty Phùng Thị đang ở dưới lầu, muốn gặp anh."

Sản phẩm mới được tung ra thị trường của tập đoàn Âu Á vốn dĩ thuộc về Cảnh Thị, người tiết lộ thông tin chính là bộ trưởng bộ kế hoạch Phùng Thanh Thanh.

Cô ta là nhị tiểu thư của công ty Phùng Thị, tài chính Phùng Thị xoay chuyển bất lợi, tập đoàn Âu Á áp chế bọn họ, về khía cạnh khác lại chừa cho họ một con đường sống, con đường sống đó đương nhiên phải trả giá.

Và họ không nên để rò rỉ thông tin về sản phẩm mới của Cảnh Thị ra ngoài, là một sản phẩm chủ yếu.

Cảnh Thần Hạo đang nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, vẻ mặt nghiêm nghị, làn môi mõng khẽ động, "không gặp."

"Anh Hạo, anh nên để ý nghỉ ngơi tí!" anh ta cảm thấy Cảnh Thần Hạo như ốm đi nhiều.

Hôm qua Cảnh phu nhân gọi điện thoại nói nhờ anh ta ở trong công ty canh chừng Cảnh Thần Hạo ăn uống, nhưng mỗi khi ăn cơm anh ta đều không có bên cạnh.

Anh ta nên chú ý nghỉ ngơi cho ai xem đây?

Nửa tháng trôi qua, không có chút thông tin gì của Nhiễm Nhiễm, cô ta có thật sự đành lòng rời xa anh ta như vậy không, không chút thông tin.

Rốt cuộc anh ta đã quá xem thường cô ta, sáu năm trước bỏ đi không nói một tiếng để lại con rùa trên mặt anh ta rồi bỏ ra nước ngoài.

Phải chăng lần này cô ta định bỏ đi thêm năm năm nữa à?

Năm năm, anh ta không muốn lại rời xa cô ta năm năm nữa.

"Mở phiên tòa tập đoàn Âu Á, tôi đích thân đi." Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên nói.

"Không vấn đề." Chỉ cần anh ta không sợ bị các ký giả nhìn thấy là được.

......

"Ọe......"