Nhưng xung quanh phóng viên nhiều như thế, cô biết thời cơ đến rồi!
“Á!”
Tay cô buông lỏng cánh tay Bùi Nhiễm Nhiễm ra, cơ thể đột nhiên ngã về sau, máu tươi tức thời thuận theo giữa đùi cô chảy xuống.
“Đứa con của tôi, đứa con của tôi……” Hòa Miêu nằm dưới đất lớn tiếng cầu cứu, “Bùi Nhiễm Nhiễm, cô cho dù không đi thăm anh Âu Dương, cô cũng không thể đẩy tôi chứ! Cô rõ ràng biết tôi là một thai phụ!”
“Trong lòng cô có phải chưa buông bỏ được anh Âu Dương, không muốn tôi sinh con của anh ấy ra, á……đau quá, đứa con của tôi, đứa con của tôi!”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy giữa đùi cô ta chảy ra máu, trong phút chốc cũng có chút hoang mang, vẫn là cô ta nắm lấy cô suốt, cũng là cô ta đột nhiên buông tay, bản thân chưa từng muốn đẩy cô ta.
Phóng viên càng đến càng nhiều, người vây ở trên sân thượng mãi không sơ tán đi được, cô vội vàng lấy di động ra gọi 120 (Số điện thoại cấp cứu bên Trung Quốc).
“Đứa con của tôi mất rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm đều do cô, đều do cô!” Hòa Miêu nằm dưới đất, không ai chạy lên trước.
Một thai phụ đột nhiên ngất xỉu, bọn họ căn bản không biết nên xử lý thế nào.
“Nhường đường!”
Sau lưng đám phóng viên, truyền đến giọng quát lên của Cảnh Thần Hạo.
Bọn họ lập tức nhường một con đường ra, Cảnh Thần Hạo lạnh mặt xuyên qua đám đông, lạnh mặt lướt nhìn người nằm dưới đất, trong đáy mắt lóe lên tia mỉa mai đậm đặc, đi đến trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, kéo cô đi liền về phía ngoài.
Bao nhiêu phóng viên ở đây, hình ảnh và động tác vừa nãy, cô cho dù bây giờ nói cô không có đẩy, đám phóng viên kia cũng sẽ không tin đâu.
Cho nên cô giữ im lặng, lời gì cũng không nói đi theo Cảnh Thần Hạo rởi khỏi.
Còn đám phóng viên kia vẫn đang đi theo bọn họ, muốn hỏi điều gì đó, Hòa Miêu nằm dưới đất, từng hơi từng hơi la lên, “Đứa con, đứa con của tôi……”
“Cút!” Cảnh Thần Hạo lạnh giọng.
Đám phóng viên lập tức kinh hãi, không những câm miệng lại, ngay cả bước chân cũng cứng đơ tại chỗ, trong phút chốc, một trong đám phóng viên chạy sang Hòa Miêu, những người khác cũng chạy theo qua đó.
Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo rời khỏi hội trường, ngồi vào xe, nhưng xe vẫn chưa lăn bánh.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn vào anh, vẻ mặt không sao nhún vai, “Em không đẩy cô ta.”
“Anh biết.” Anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, Nhiễm Nhiễm của anh thích trẻ con đến thế, thương xót trẻ con như thế, làm sao có thể đẩy một thai phụ.
Đó là chuyện không thể nào xảy ra, tuyệt đối không thể nào!
“Nhưng mà, cô ta nắm lấy tay em sờ lên bụng cô ta, có nhiều phóng viên ở đó như thế, em cho dù có lý cũng không giải thích được!” Cô chưa từng nghĩ đến Hòa Miêu sẽ làm như thế.
Nói sao thì cô ta có đứa con mới có thể đứng vững chân ở Âu Dương gia, nếu như không có đứa con, Tào Lệ Phi căn bản không thể nào để cô ta bước vào cửa Âu Dương gia.
Cho nên, sau khi Hòa Miêu nắm lấy tay cô, cô liền không nghĩ rằng cô ta sẽ giở chiêu trò như thế.
Nhưng cô ta chỉ là ngã về sau như thế, nhanh như thế máu đã chảy ra rồi sao?
Lưu sản thật rồi sao?
Rất nhanh, xe cấp cứu đã tới, dẫn theo cái cáng bước vào, chưa đầy năm phút, bọn họ đã khiêng Hòa Miêu xuống.
Tuy rằng cách một cửa sổ xe, nhưng cô gần như còn nghe được tiếng của Hòa Miêu.
“Đứa con của tôi, bác sĩ ông nhất định phải cứu sống đứa con của tôi, tôi không thể mất nó được, cầu xin các ông!”
Tiếng của cô ta nghe bi thương như thế, ý khẩn cầu rất sâu đậm.
Dần dần tiếng của cô ta không nghe thấy nữa, tiếng còi xe cấp cứu đi xa rồi, còn xe của bọn họ cũng lái đi.
……
Một căn phòng yên ắng trong hội trường, trong góc phòng tĩnh lặng, Lâm Tri Hiểu bị đè lên tường hôn loạn xạ, trong kẽ răng đều là hơi thở của Thích Thịnh Thiên.
Cô rất muốn điên lên, hoàn toàn không biết tại sao đột nhiên lại như thế.
Rõ ràng cô trước đó nhìn thấy anh mỹ nữ vây quanh, còn có chút hân hạnh rời khỏi rồi, nhưng sau này bây giờ, anh đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, bắt cô đến nơi cô căn bản không biết là đâu.
“Uhm uhm uhm……”
Cô dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của nam nữ quá chênh lệch, cô căn bản không có cách nào.
Sức lực của cô vốn dĩ không lớn, bây giờ bị anh hôn đến hóa thành một vũng nước, cơ thể mềm nhũn kiệt sức dựa lên tường, từ từ trượt xuống.
Đột nhiên, chân phải của cô bị nhấc lên, cô kinh hãi trố to đôi mắt, dùng sức cắn anh một cái.
Thích Thịnh Thiên đau điếng buông cô ra, liếm lên phần môi bị đỏ, “Lâm Tri Hiểu, em làm gì thế!”
“Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng, anh thả chân tôi xuống!” Đừng tưởng rằng cô vừa nãy không biết rõ thật.
Động tác này động tác này ý đã quá rõ ràng như thế.
Cô không muốn mất đi lần đầu tiên của mình ở trên bức tường không có gì.
Không lẽ đợi một lát phải thuận theo bức tường chảy máu sao?
Thích Thịnh Thiên anh tốt nhất nghĩ cũng đừng nên nghĩ đến!
“Em quá căng thẳng rồi, buông lỏng tí.” Anh muốn cô rất lâu rồi, không mấy dễ dàng nắm bắt được cơ hội này, làm sao có thể vụt mất.
Mũi tên đã nằm trên cung, không ngờ lại để anh dừng lại.
Sau này không cương nổi phải làm sao?
Chuyện này rất nghiêm trọng.
“Bên ngoài tại sao đột nhiên lại yên tĩnh như thế? Vừa nãy còn ồn lắm mà, không biết xảy ra chuyện gì rồi chứ? Chúng ta ra ngoài xem thử!” Lâm Tri Hiểu không yên tâm nói.
Nhưng thật ra mục đích lớn nhất của cô là chuyển dời sự chú ý, chân phải của cô treo lên người anh, cô không thích chút nào.
Rất mỏi.
“Cự ly ở đây khá xa, nghe không rõ rất bình thường, chúng ta tiếp tục.” Thích Thịnh Thiên nhìn vào bờ môi đỏ của cô, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, cười nói.
Áo của cô bị anh kéo xuống một chút, đôi vai hơi hé ra, hình dáng lấp lửng gợi cảm cực kì.
Anh cảm giác máu cả người anh đều chạy đến chỗ đó của anh, cực kì cương cứng, không bùng phát ra nữa, anh sẽ không chịu đựng được.
“Tôi không muốn! Tôi từ chối!” Cô che ngực lại, nhưng chân phải vẫn chưa có cách thoát khỏi sự giam cầm của anh, “Giữa chúng ta không có quan hệ gì, tôi mới không phải những người phụ nữ bên ngoài của anh, ngủ một lần rồi thôi, sau này gặp mặt liền quên sạch sẽ, tôi nói anh nghe, Thích Thịnh Thiên anh cả đời cũng đừng nghĩ tới!”
“Anh khi nào nói ngủ với em rồi không chịu trách nhiệm! Nhưng em vẫn chưa cho anh ngủ mà!” Anh dạo này muốn bắt lấy cô, muốn ngủ với cô.
“……”
Lâm Tri Hiểu cạn lời nhìn vào anh, ý của anh phải ngủ rồi mới chịu trách nhiệm, không ngủ không chịu trách nhiệm, quả nhiên là hoa hoa công tử điển hình dùng phần thân dưới suy nghĩ!
“Thích Thịnh Thiên, anh đấy chuẩn bị mở hậu cung sao! Cả đời này dự định chịu trách nhiệm với bao nhiêu người phụ nữ, tôi không muốn trở thành một trong những người phụ nữ đó, tôi là người ủng hộ chế độ một chồng một vợ.” Cô nhướng cằm lên, cao ngạo nói.
“Lâm Tri Hiểu, phụ nữ như em có phải cố ý chống đối anh, lời nói vừa nãy của anh không đủ rõ ràng sao? Anh chỉ thích ngủ với một mình em, chỉ dự định chịu trách nhiệm với một mình em, một câu nói, anh muốn ngủ với em cả đời, chịu không?” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn vào cô, mở to mắt nhìn lên nét đỏ ứng trên mặt cô từ gò má lan lên trên tai.
Lúc làm thư kí trưởng, một người phụ nữ đanh đá nghiêm khắc như thế, không ngờ lại thuần khiết như vậy.
“Anh cũng chưa ngủ qua, anh làm sao biết anh muốn ngủ cả đời, lời nói này của anh nói qua cho không ít phụ nữ nghe rồi chứ? Thì ra Thích tổng cua gái không phải dùng tiền mà là dùng miệng cua! Mở miệng nói bậy, dỗ đến đám phụ nữ đó ngây thơ tin anh!” Vẻ mặt Lâm Tri Hiểu cười nhìn anh.