Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 342




Lòng cô chưa từng chấp nhận anh, quả nhiên là thật.

Cô nắm chặt lấy ly nước ép nguyên chất, liếc anh 1 cái, rồi tiếng cốc cốc của đôi giày cao gót rời khỏi trước mặt anh.

Thích Thịnh Thiên vừa chuyển hướng nhìn đã thấy bóng dáng Lâm Tri Hiểu rời khỏi, anh đột nhiên thấy mọi người xung quanh thật phiền.

“Tin tức các người cần! Đi tìm 2 người bên đó, thứ tôi biết đều nói hết rồi.” Anh đương nhiên không dám để mấy ký giả đi tìm Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm, mà là trưởng bộ phận kế hoạch và quan chức cấp cao của công ty.

“Thích Tổng, người ta muốn ở cùng anh!”

Trước mặt Thích Thịnh Thiên xuất hiện 1 khuôn mặt trang điểm tinh tế, anh liếc nhìn cô ký giả xinh đẹp, “Thật, tôi không còn tư liệu!”

“Tôi đi trước! Còn có việc!” Anh nhanh chóng đứng dậy, dường như rời khỏi đó ngay.

Con nhỏ Lâm Tri Hiểu đáng chết rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Sao vừa nháy mắt đã không thấy đâu?

Còn Bùi Nhiễm Nhiễm thấy Vivian đến, cô đặt ly nước cam xuống, nhìn Cảnh Thần Hạo, “Em đi 1 xíu!”

“Đi đi! Nhớ quay lại, không thì anh chỉ còn cách đến kéo em đi!” Ấn tượng của Cảnh Thần Hạo đối với Vivian đó là lần nào Nhiễm Nhiễm của anh rời khỏi đều đến nhà cô ta.

Anh không ngờ mình phải đề phòng 1 người phụ nữ!

“Em chỉ nói mấy câu thôi!” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc anh nói, rồi cùng Vivian rời khỏi.

Họ đi đến chỗ hành lang không người, bên ngoài khá thoáng đãng, nhưng đập vào mắt người khác lại là tòa lầu hoành tráng sang trọng trong thành A.

Cô thật sự cũng đoán được Vivian sẽ nói gì, nhưng cô còn chưa nghĩ ra cách trả lời.

Cho nên chỉ đành bảo Cảnh Thần Hạo lùi ngày tổ chức hôn lễ trễ xíu, nói không chừng có thể nhận được tin tức liên quan đến mẹ.

Nhưng tốt nhất vẫn nên tìm được nơi ở của bà, bọn họ cũng đã nhiều năm không gặp.

Trên hành lang đầy vị gió xuân, gió thổi nhẹ làn tóc cô, tóc cô bay bay qua tai, nghiêng đầu nhìn Vivian, “Chị, em biết chị muốn nói gì?”

“Vậy em nghĩ sao?” Vivian hiền hậu nhìn cô, hôn lễ sẽ mang lại điều gì họ đều không biết.

Hôn lễ sẽ xảy ra chuyện gì họ càng không biết.

Nếu là hôn lễ không nhận được lời chúc, bị mẹ cô từ chối, vậy hôn lễ có nên cử hành tiếp không?

“Nếu như…”

Bùi Nhiễm Nhiễm lại nghiêng đầu nhìn xa xăm, điềm đạm nói, “Nếu không tìm thấy mẹ, cũng không đợi được tin tức bà ấy, nếu bà ấy thật sự từ chối, chị nói xem lúc em kết hôn, bà ấy có xuất hiện cản em không?”

Cho dù mẹ cô xuất hiện để cản cô, hay chúc phúc cô, ít nhất là mẹ sẽ xuất hiện, có thể gặp bà ấy.

“Nếu đơn giản là để dụ bà ấy ra, trả giá này quá lớn chăng?” Vivian ôn hòa nói.

“Dường như không còn cách nào, huống hồ em và anh ấy….” Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ đến Dương Dương và Noãn Noãn, mặt tươi cười, “Chúng em không những đã có con, mà đã kết hôn thật, đến giấy kết hôn cũng đã lãnh lâu rồi!”

“Hôn lễ chỉ là nghi thức thôi!”

Cô đưa tay trái ra, tay trống trơn, nhẫn đính hôn của cô đã bị Âu Dương Lập vứt đi, Cảnh Thần Hạo vốn định tặng cô cái mới, nhưng cô từ chối.

Cô nói sắp cưới rồi, lúc cưới sẽ đeo nhẫn, cũng không còn bao lâu nữa, không cần làm rắc rối lên.

Tuy mặt anh ấy có vẻ không vui lắm, nhưng sự kiên quyết của cô khiến anh thỏa hiệp.

Vivian đột nhiên không biết nói gì hơn, cười nhẹ đáp, “Em quyết định là được, cuộc đời em là do em quyết định.”

“Đúng! Nhưng em rất nhớ mẹ.” Cô thật sự nhớ mẹ, tuy giờ cô cũng đã là 1 người mẹ.

Mẹ nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn, nhất định sẽ thích chúng.

“Bà ấy không nhất định sẽ đến.” Vivian đột nhiên nói, nếu có đến, sau khi tin đính hôn truyền ra ngoài, bà ta đã nên xuất hiện.

Mà chỉ là 1 tin ngắn, sau đó không còn sau đó nữa.

“Em biết, bất kể bà ấy có xuất hiện hay không, hôn lễ đều sẽ cử hành, đây là cuộc đời em, đời người chỉ có 1 lần.” Cô đột nhiên quay người nhìn cảnh vật bên ngoài, “Nếu sau này Noãn Noãn kết hôn, nếu em không xuất hiện tại đó chỉ có thể là do, em quá không nỡ, em không muốn nó lấy chồng.”

Cô chỉ cần nghĩ vậy, cô cảm thấy lúc đó, chắc cô chịu không nỗi.

Nếu mẹ cô cũng không xuất hiện, cô chỉ đành dùng lý do đó an ủi mình.

Không phải vì phản đối, không phải không chúc phúc, chỉ đơn giản là không đành lòng gả cô đi.

Đột nhiên cô nhìn thấy Hòa Miêu đang đi về phía họ, dù trong tay cô ánh lên sự nghi kị.

“Chị cũng không nỡ để em lấy chống, nhưng em đã lấy chồng rồi.” Vivian cười nói, mặt vẫn đầy sự ấm áp.

Vivian nói câu đó, Hòa Miêu đã đến trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, mắt mở to nhìn cô, bụng có chút nhô ra, đi đôi dạy cao gót nhọn, mặt trắng bệch.

“Có việc?” Bùi Nhiễm Nhiễm hỏi.

“Anh Âu Dương bị thương rồi, hay cô đi thăm anh ấy, anh ấy vì cô mà bị thương!” Hòa Miêu tức giận nhìn cô, người đàn bà này làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gfi.

“Nếu tôi nhớ không lầm, vết thương của anh ta sắp khỏi rồi.” Anh ta đã bị thương hơn 1 tháng, chẳng lẽ còn nằm trên giường.

Dù anh ta hiện giờ có ra sao, cũng không liên quan gì đến cô, lúc đầu cũng là do anh ta giam lỏng cô.

“Người đàn bà như cô thật là tuyệt tình! Tôi thật không hiểu anh Âu Dương thích gì ở cô!” Hòa Miêu từng bước đi qua cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn ban công, có cửa kính, chắc là muốn đẩy cô xuống.

“Cô thích anh ta nhưu thế, lại đành lòng đẩy anh ta cho người đàn bà khác, còn muốn tôi qua thăm anh ta? Sao cô lại đại lượng như thế?” Cô nhớ đứa trẻ trong bụng của Liêu Vi là cô ta sai người làm hư thai.

“Là cô nhỏ mọn, chẳng lẽ lại không cho độ lượng?” Hòa Miêu đứng trước mặt cô, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, “Xin cô, đi thăm anh ấy đi! Anh ấy thật sự rất nhớ cô, mỗi ngày đều không ăn cơm, chỉ nhớ cô, muốn gặp cô, nếu không tôi cũng không đến tìm cô! Cô biết tôi còn đang mang thai đưa con của anh ấy!”

Giọng của Hòa Miêu rất lớn, dù đứng ở hành lang, nhưng giọng cô gây sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là máy hình của ký giả.

“Bùi Nhiễm Nhiễm, nễ tình anh Âu Dương thích cô như thế, cô đi thăm anh ấy cái? Dù cô không làm gì, chỉ cần nhìn anh ấy là được, chẳng lẽ yêu cầu nhỏ bé của tôi cô cũng không làm được? Hai người là thanh mai trúc mã 10 năm đó! Anh ấy luôn không quên được cô!” Hòa Miêu kéo tay co, nước mắt rơi.

Vô số ánh sáng chớp nháy trên người họ, “Bạch bạch bạch, tích khà, tích khà.” Tiếng máy chụp hình không ngừng vang lên.

“Cô buông tay tôi ra rồi nói?” Bùi Nhiễm Nhiễm cố gắng để cô bình tĩnh, cô nắm cổ tay cô thật sự quá chặt.

“Bùi Nhiễm Nhiễm, cô đồng ý trước đã được không? Cô đồng ý tôi sẽ thả ra, đi thăm anh ấy được không?” Nước mắt Hòa Miêu không ngừng rơi, nước mắt đó khiến anh nhìn của cô trở nên mơ hồ, cô sắp không nhìn rõ biểu hiện của Bùi Nhiễm Nhiễm.