Đường Sóc tính đưa tay lấy túi anh ta đang nắm chặt đi, nhưng dùng sức cũng lấy không ra, rõ ràng là anh ta đang hôn mê, lại biết dùng lực nắm chặt đồ.
Quên đi.
Đường Sóc thả ra, tay tê dại toàn là bùn đất.
“Lau đi!” Bùi Nhã Phân đưa 1 cái khăn trắng cho anh.
“Cảm ơn.” Anh không khách khí, nhận liền lau tay.
Sau khi lau, Bùi Nhã Phân đưa ly nước trên tay đến trước mặt anh, “Uống nước không?”
“Không cần, cảm ơn.” Đường Sóc nhìn Cảnh Thần Hạo 1 cái, liền cúi đầu, mấy ngày nay anh hoàn toàn không được nghỉ ngơi.
Tối qua ngủ có 3 tiếng, bọn họ được tính là lần lượt ngủ.
Trong xe cấp cứu rất im lặng, Bùi Nhã Phân lúc nào cũng nhìn mặt lạnh của Cảnh Thần Hạo, nhưng hi vọng lúc anh tỉnh không trách cô.
Xe cấp cứu của họ vào bệnh viện không lâu, sau đó có thêm 1 chiếc xe bảo mẫu đen đi vào.
1 nam nhân ôm 1 nữ nhân gấp gáp xuống xe, trực tiếp vào phòng cấp cứu.
Cảnh Thần Hạo ở lầu 7 truyền dịch, cách họ 1 bộ phận phòng khám, lầu 2 là cấp cứu, Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trên giường bệnh.
“Ọe…”
“Ọe…”
Tiếng nôn khan phát ra không ngừng, Âu Dương Lập ở bên gấp gáp nhìn cô, thật không dám tin vào mắt mình.
Bùi Nhiễm Nhiễm của anh lại to gan vậy, đến xà phòng cũng dám uống, nếu anh đến không kịp, cô muốn đi gặp Cảnh Thần Hạo sao?
Nghĩ đến đây, lo lắng của anh biến thành hận ý nồng đậm, cô vì muốn xa anh, không từ thủ đoạn, tổn thương đến chính mình.
Bùi Nhiễm Nhiễm bây giờ chỉ có 1 suy nghĩ, sớm bị xúc ruột đau khổ vậy, cô nhất định chọn cách khác, để vào viện.
Nhưng khiến cô không ngờ là, Âu Dương Lập lại ở bên 1 bước không rời, cô tưởng cô có thể nghĩ cách thoát trong thời gian này.
Anh đề phòng cô, quả nhiên rất đề phòng.
Âu Dương Lập như vậy, ít nhiều khiến cô cảm thấy sợ.
“Ọe…”
Cô nằm trên giường, không ngừng hướng ngoài nôn, cảm giác như nôn lục phủ ngũ tạng ra.
“Bác sĩ, sao cô ấy khó chịu vậy, các người có cách xúc ruột khác không?” Âu Dương Lập tức giận, mắt thấy mặt nhỏ của Bùi Nhiễm Nhiễm trắng bệch liền nhíu mày.
“Làm cho nôn đã là cách dễ chịu nhất rồi, cách khác cô ấy chịu không nổ!” Bác sĩ khó xử, nhưng anh có thể làm gì.
Cô gái này rất cao quý, cứ vậy, để cô nôn ra hết!
“Ọe…”
Bùi Nhiễm Nhiễm còn đang nôn, sữa sáng uống, bánh mì sáng ăn đều nôn ra.
Sức lực cô từ từ cạn kiệt, nhưng ý thức ngày càng tỉnh táo, từ từ đưa tay vào túi.
Âu Dương Lập tuy mất ngày nay luôn bên cô, nhưng ở nhà, chỉ cần không làm những chuyện liên quan đến việc bỏ trốn, anh đều cho phép.
Cô đột nhiên cảm thấy có linh cảm, muốn vẽ bản thiết kế, anh cũng cho phép.
Cầm bút, liền có các dùng, tìm tờ giấy, trên đó viết thông tin cô bị nhốt, bên cạnh là số của Đường Sóc.
Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên 2 người sống chết chưa biết, cô chỉ biết trông vào Đường Sóc.
Tay cô từ từ đưa vào áo ngoài của bác sĩ, giả bộ ói rất lợi hại, nắm lấy áo, giấy nhỏ thuận theo đi vào túi áo khoác.
Cơ thể cô yếu ớt té xuống, nhắm mắt hô hấp khó khăn.
“Chắc sắp xong rồi.” Bác sĩ nhìn cô nói 1 câu.
“Cái gì gọi là chắc? Tôi phải khẳng định!” Âu Dương Lập kích động hét, tí nữa là nắm áo anh, liều mạng rồi!
“Vâng vâng vâng, hoàn toàn xong rồi! Dù cho còn 1 chút, cũng không ảnh hưởng. Xà phòng chỉ cần không nuốt quá nhiều, sẽ không hại đến cơ thể quá lớn, Âu Dương tiên sinh xin yên tâm!”
Âu Dương Lập lại không có tâm trạng nghe 1 đống đạo lý, nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm nắm mắt nằm trên giường, giọng sắc bén: “Lấy thuốc lấy thuốc!”
Âu Dương Lập ôm Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng rời phòng cấp cứu, vệ sĩ phía sau lấy thuốc.
Sau khi họ rời đi, bác sĩ ngửi áo ngoài của mình, 1 mùi chua hôi, trực tiếp cởi, đưa y tá, “Đem đi giặt đi!”
“Vâng!”
Bùi Nhiễm Nhiễm không sao ngờ, bản thân cực khổ vào bếp, uống xà bông vào bệnh viện, kết quả chọn người không đáng tin nhất.
Cô về nhà nằm trên giường lớn, ruột trống rỗng, nhưng bây giờ cô không thể ăn gì.
Cô nhắm mắt lờ đi ánh mắt như giết người của Âu Dương Lập, bây giờ cô đợi có ai đến tìm cô không.
Nếu không, cô còn cần nghĩ cách khác.
“Nhiễm Nhiễm, em cứ phải vậy sao? Làm vậy có ích gì với em? Em muốn làm chết mình mới yên tâm? Như vậy có gì không tốt, chúng ta bên nhau có gì không tốt?” Âu Dương Lập đứng bên giường cô, tức giận la.
Cô không trả lời, lười biếng kéo chăn: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ.”
“Em…”
Âu DƯơng Lập vừa nói 1 câu, liền thấy chăn đắp lên đàu cô, ngăn cách khỏi anh.
Anh tức không tốt, lúc muốn lên trước, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
Anh cực kỳ không muốn đi ra, mà Bùi Nhiễm Nhiễm ngược lại rất hưng phấn, nhanh như vậy đã có người gõ cửa.
Có phải bác sĩ đó nói cho Đường Sóc rồi?
Bọn họ đến tìm cô?
Sau đó, cô còn chưa kịp kích động, chăn đột nhiên bị kéo ra, Cô thấy tờ giấy trắng nhăn nheo trong tay Âu Dương Lập.
“Em vẽ gì? sos? Thư cầu cứ? Em tính đưa ai? Cầu ai cứu?” Cô nói muốn vẽ liền để cô vẽ, Nhưng không thể hiện thứ cô vẽ bỏ không ai kiểm tra.
Bùi Nhiễm Nhiễm mở to mắt nhìn tờ giấy nhăn nheo, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười không sao cả: “Thế nào? Mắt anh mù rồi sao? Đây rõ ràng là bản nháp của dây chuyền, thứ lúc đó tôi vẽ, có phải anh đều thấy rồi không?”
Tưởng cô ngu đến nỗi vẽ lên giấy hội họa sao? Cô vẽ lên giấy vệ sinh.
“Dù cho là bản nháp của dây chuyền, nhưng trên đây là sos!”
“Tôi thích sos không được sao? Tôi cảm thấy đẹp? Sản phẩm này nhất đinh bán được? Đẹp như vậy.” Cô kéo chăn qua, lần nữa đắp lên mình.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch lạnh lùng nhìn anh, “Anh không cảm thấy mình đang làm lớn chuyện sao? Nếu anh nghi ngờ, đi tra đi, tôi không quan tâm.”
Chỉ cần anh tra, chỉ cần họ còn tìm cô, tập đoàn Âu Á vừa hành động, người Cảnh gia nhất định sẽ beiest.
Chỉ sợ anh không đi.
Âu Dương Lập vò thành cục, “bụp” ném vào thùng rác.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bản vẽ bị ném vào thùng rác, sau đó Âu Dương Lập nằm lên giường, kéo chăn ra áp lên người cô.
Lúc này, cô không có chút sức.
Đến nâng tay cũng khó khăn.
- --- Nhóm dịch: Boss - độc quyền trên iNovel ----