Bởi vậy, anh ta không nói gì, anh ta không dám cam đoan, sợ nếu cam đoan rồi mà không có sẽ thành nói suông.
Dùng xong bữa sáng, anh ta rời khỏi, trực tiếp đến bờ sông, tiếp tục tình hình giám sát vớt đồ.
Anh ta vừa xuống xe, thì nhìn thấy Thích Thịnh Thiên xông xáo chạy đến.
"Anh Hạo! Anh nghỉ ngơi rồi à?" Thích Thịnh Thiên thấy anh ta có vẻ đã ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, nhiều hơn trước kia rồi.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng lướt mắt nhìn anh, cất bước về hướng bờ sông gió thổi vi vu hất vào mặt.
"Anh Hạo, có chuyện này lát nữa nếu biết rồi đừng kích động nhé!" Thích Thịnh Thiên vẻ mặt lo âu nhìn anh ta, khuôn mặt tuấn tú không giấu được sự buồn rầu.
Cảnh Thần Hạo giảm nhẹ tốc độ của bước chân lại, ánh mắt lạnh lùng nhẹ lướt qua, "nói"
"Có, có......chị dâu,......" Thích Thịnh Thiên giọng nói đứt quãng nói.
"Á Á! Anh Hạo buông quần áo em ra trước đã!" Thích Thịnh Thiên nhìn anh ta, anh ta chưa nói xong, chưa gì đã nắm lấy cổ áo người ta rồi.
"Giỏ, giỏ, giỏ sách của chị dâu! Chắc nó rồi, Lâm Tri Hiểu nhận ra!" anh ta không dám ấp úng nữa, nói một hơi kể lại chuyện hôm qua vớt được món đồ cho anh ta nghe.
Cảnh Thần Hạo lập tức thả anh ta ra, hướng về phía trước mà đi, gầm thét lên, "ở đâu?"
Thích Thịnh Thiên vội vã chạy theo, nhưng không dám qua mặt Cảnh Thần Hạo, mắt chăm chú nhìn anh cầm cái giỏ dính đầy bùn được đặt trên bàn trực tiếp ôm vào người.
Tối qua lúc đang vớt lên, anh ta rất sửng sốt, bây giờ nhìn thấy bộ dạng Cảnh Thần Hạo như vậy, trong lòng anh ta không thể tả được sự khổ sở.
Cái giỏ vẫn còn, nhưng người lại không tìm thấy.
Cảnh Thần Hạo không còn tâm trí quan tâm đến việc dính hay không dính bùn lầy, là đồ của Nhiễm Nhiễm, anh ta chỉ muốn ôm vào người.
Đường đường là một người cao cao tại thượng, lúc này lại đi ôm lấy cái túi dính bùn trong người, tinh thần đau nhói.
"Anh Hạo!"
"Người đâu? Người đâu!" anh ta ôm chặt cái giỏ sách vào lòng mắt nhìn mặt sông, "tại sao không phải là người! Tại sao!"
"Anh Hạo, nói không chừng chị dâu đã được cứu rồi chăng." Trái tim anh giờ như vô vọng.
Từ lúc biết cái tin ấy xong, đừng nói chi là những hộ nhà quanh sông, cho dù những hộ nhà cách xa ven sông anh cũng đã cho người tìm hết rồi, nếu như có chút tin tức, bọn họ đều có thể tìm được.
Nhưng mà một chút cũng không có.
Cảnh Thần Hạo nghe rõ những lời của anh ta nói, chỉ là nhắm mắt tí, giống như điên cuồng mở cái giỏ sách ra, bên trong không nhìn rõ giấy bút gì.
Anh ta lấy điện thoại ra, vì được vớt từ tối qua, nên lúc này đã không còn chảy nước nữa.
Anh ta quăng cái điên thoại về hương Thích Thịnh Thiên, "hồi phục lại số liệu."
"Anh Hạo, anh đừng chêu tôi, cái điện thoại này đã không còn cách nào rồi, nếu có thể hồi phục dữ liệu, tôi đã sớm......" anh vẫn chưa nói hết lời, tầm mắt sắc bén phóng đến trước mặt.
Anh ta lập tức cười lên, "Được, em cố gắng, bây giờ để em làm thử!"
Thích Thịnh Thiên cầm lấy điện thoại chạy đi.
Cảnh Thần Hạo cúi đầu tiếp tục nhìn đồ vật trong cái giỏ, đồ vật bên trong bị ngâm trong nước rất lâu, sớm đã không phân biệt được rõ, nhưng tất cả đều là của Nhiễm Nhiễm.
Đúng thật là của cô ta rồi.
Đúng thật là của cô ta rồi.
Mặt sông mênh mông, càng khiến anh ta quặn đau vô tận và tuyệt vọng.
Anh ta chỉ rời khỏi ba ngày, tại sao trở về lại ra nông nổi vậy?
"Anh rễ!"
Bùi Nhã Phán trên tay cầm ly nước ấm đến, nhìn thấy quần áo anh ta dính đầy bùn, thần sắc thẫn thờ, vả lại trên tay anh còn ôm lấy cái giỏ yêu dấu đã sớm không còn nguyên vẹn nữa.
Người đàn ông thanh quý như vậy, trong ánh mắt đầy sự hiu quạnh tẻ nhạt.
Anh ta không nên như vậy!
"Anh rể, uống miếng nước ấm, ở đây gió lớn, uống cho ấm bao tử sẽ tốt hơn." Giọng nói dịu nhẹ và nhìn anh ta.
Cảnh Thần Hạo nhìn cũng không muốn nhìn cô, hai bờ môi mỏng manh mở nhẹ, "không cần."
"Anh rễ, anh đừng dày vò bản thân nữa, nếu như chị có linh thiên biết được, chị cũng không muốn anh tự hành hạ mình!" từ phía góc độ nhìn nhận của cô ta, có thể thấy rõ anh ta đã bao nhiêu ngày không cạo râu rồi.
Bọn họ chỉ gặp mặt vài lần, nhưng lúc trước mỗi khi gặp nhau, anh ta đều là bộ dạng người đàn ông quyền quý kiêu ngạo, nhưng bây giờ thì?
Cảnh Thần Hạo cuối cùng cũng cúi đầu nhìn cô ta một cách lạnh lùng, "cô ấy chưa chết!"
Bùi Nhã Phán bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh ta dóa sợ, thân người không khỏi lùi về sau hai bước, đành nhìn mặt sông vậy.
"Anh rễ, em biết anh không tin đây là sự thật, nhưng mà bây giờ anh đứng tại đây, anh không biết a sao? Anh định tự lừa gạt bản thân đến bao giờ? Bọn họ sợ anh đau lòng nên không dám nhắc anh, việc xấu này hãy để em làm, nếu chị dâu còn sống, thì anh nghĩ chị ấy có ở trong dòng nước lạnh lẽo ấy không? Anh ở trong đó tìm cái gì? Chẳng qua chỉ là một thể xác lạnh lẽo mà thôi! Chỉ là cái xác thôi, đối với anh quan trọng thế à?" cô ta giống như rống lên vậy, cô ta thực sự không muốn thấy anh như vậy nữa.
"Quan trọng!"
Tất cả đồ vật của Nhiễm Nhiễm đều rất quan trọng, huống hồ là con người cô ấy,
"Được, thể xác của chị họ là quan trọng, thế là cái gì anh cũng không cần lo à, cả ngày chỉ ở đây thôi sao? Một ngày không tìm được anh thủ một ngày, một tháng không tìm được anh thủ một tháng, nếu một năm không tìm được thì sao? Anh muốn thủ ở đây một năm sao? Còn Dương Dương Noãn Noãn thì sao? Còn công ty ai quản? Chị họ tại sao lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ không trả thù cho chị ấy? Anh lãng phí thời gian của mình như vậy, chị họ biết được sẽ khinh thường anh!"
Những người xung quanh nghe thấy Bùi Nhã Phán khuyên Đại Boss như vậy, không khỏi hít một hơi lạnh.
Đường Sóc vừa mới xuống xe đi tới, liền nghe được Bùi Nhã Phán nói một hơi thật dài như vậy.
Ánh mắt anh quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo đứng ngay thẳng như một cây bút, bước chân càng tăng tốc.
Tinh thần Cảnh Thần Hạo đang rất lo lắng căng thẳng, giống như một dây đàn sắp bị đứt, người phụ nữ này đến để kích động anh ta sao?
Thế nhưng, Đường Sóc vẫn chưa tiến gần Cảnh Thần Hạo, cơ thể thẳng tấp từ từ gụt đổ về phía sau.
Bùi Nhã Phán bên cạnh chưa kịp phản ứng gì, đợi đến khi cô ta nhận ra, thì Cảnh Thần Hạo đã ngã nhào xuống đất rồi, nhắm mắt lại, hai tay vẫn ôm chặt cái giỏ sách bị dính bùn đó.
"Cáng cứu thương!" Đường Sóc rống lên.
Bọn họ sớm đã biết trước Cảnh Thần Hạo sẽ bị ngã xuống tại nơi này, nên sớm đã chuẩn bị sẵn.
Bùi Nhã Phán nhìn thấy Cảnh Thần Hạo bị khiêng đi, vội vã đi theo sau, "Đường Sóc, anh rễ tôi không sao chứ?"
"Cô nói ít hai câu, chắc có lẽ anh ta không sao." Đường Sóc trực tiếp lên xe cấp cứu.
Lúc sắp đóng cửa lại, thì cô ta đã ngồi lên rồi, ái ngại nhìn Đường Sóc, "tôi rất lo lắng, hãy cho tôi đi theo được không? Tôi lúc nãy không phải cố tình nói vậy đâu."
"Cô nói không sai, nhưng mà không nên trong tình huống đó nói như thế." Đường Sóc liếc nhìn cô ta một cái, cúi đầu xuống nhìn Cảnh Thần Hạo.
Bác sĩ đang tiêm kim vào cánh tay anh ta, anh ta cần truyền thuốc.
"Sốt cao, 39 độ."
Lời nói của bác sĩ, như một tản đá bắn vào tim họ, anh ta bị bệnh nghiêm trọng đến vậy lại còn ở đó theo dõi mỏi ngày.