Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 319




Cho dù cô có bị bệnh ở đây, mời bác sĩ đến cũng không thể giúp được cô. Cách duy nhất là phải bị một căn bệnh bắt buộc nằm viện......

Cô vừa suy nghĩ vừa tiến lại bàn ăn. Trên bàn, những món ăn nóng hổi được bày biện tinh tế đang chờ cô, toàn những món mà cô thích.

Giờ này cô lại chẳng có mấy hứng thú để nuốt trôi đồ ăn nhưng tay cô vẫn gắp thức ăn bỏ vào miệng, không biết người khác thế nào chứ cô không muốn chết đói.

Cảnh Thần Hạo hiện giờ không rõ sống chết, cô nhất định phải sống và sống cho thật tốt.

Âu Dương Lập thấy cô dù chậm chạp nhưng vẫn đang cố ăn nên anh không nói gì. Anh cũng chẳng gấp gáp, anh có một tá thời gian cho cô, nhất định có một ngày cô sẽ hồi tâm chuyển ý.

Sau giờ cơm tối mới thật sự là thách thức, cô sợ phải chung phòng chung giường với anh.

Cô muốn xuống nhà bếp lấy một con dao nhỏ để phòng thân, nhưng nhà bếp không cho cô được vào.

Âu Dương Lập đã suy tính rất thấu đáo, trong bếp có quá nhiều thứ cô có thể dùng được, cô vốn còn định......

Nhưng đến cửa bếp còn không vào được, cô làm sao để giả vờ đi viện đây?

Cô chậm chạp quay lại phòng khách, Âu Dương Lập khi trước vẫn nhìn vào màn hình đen xì của chiếc ti vi, bỗng quay sang nhìn cô, “ Tôi cần một phòng riêng.”

“ Cả căn biệt thự này đều cô lập với bên ngoài, nó hoàn toàn là của em, em muốn ngủ ở đâu thì ngủ.” Nhưng anh cũng vậy, muốn ngủ đâu thì ngủ.

Ví dụ, tại phòng của cô.

“ Đều là của tôi, vậy tôi có thể đuổi anh ra khỏi đây không?” Anh đã nói cả căn biệt thự là của cô.

“ Đây cũng là nhà anh, đương nhiên em không thể đuổi anh đi!” Âu Dương Lập đứng dậy, tiến về phía cô. Cảnh này đã diễn ra bao nhiêu lần trong tưởng tượng của anh.

Đáng nhẽ họ đã là của nhau từ đầu, đi qua bao con đường vòng nhất định hai người cũng sẽ trở về với nhau thôi, ngay như bây giờ.

“ Vậy à! Vậy để tôi nâng cao tinh thần truyền thống tốt đẹp của dân tộc, anh chọn trước đi.”

“ Sau đó em có thể tránh anh thật xa phải không, mấy trò trẻ con này em dùng cho ai thì được sao lại dùng cho anh cơ chứ!” Cô đã nằm trong tay anh rồi, thuận theo ý anh một chút khó vậy sao?

“ Tôi chỉ muốn biết anh bắt cóc tôi tới đây, đã lợi dụng bao nhiêu người?” Rõ ràng cô đã nhận được tin của Hòa Thảo.

Sau khi tan làm, cô còn nhận được tin từ Hòa Thảo hỏi cô đã đến chưa. Cô rep đến ngay, vừa ra khỏi công ty không bao lâu cô đã bị bắt cóc.

Nếu người lừa cô là Hoà Miêu, cô có thể hiểu được nhưng Hòa Thảo thì......sao có thể.

“ Em bận tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần biết giờ em đang nằm trong tay anh là được rồi!” Âu Dương Lập đưa tay định kéo cô lại.

Cô nhanh chóng lùi lại, hai tay giấu phía sau lưng, nhìn anh với vẻ cảnh giác, “ Nếu anh thật sự muốn lấy lại tình cảm từ tôi thì sự ép buộc không bao giờ có tác dụng đâu.”

Âu Dương Lập từng bước tiến tới gần cô, cúi đầu nhìn cô nói, “ Nhiễm Nhiễm, em có biết chuyện gì làm anh hối hận nhất bây giờ không?”

Chuyện khiến anh ta hối hận nhất sao mà cô biết được.

Cô vẫn lùi lại phía sau, lẽ nào cô sắp bị anh dồn vào tường sao?”

Bị anh áp dính vào tường?

Cô không muốn, không thích tý nào.

Khi sắp bị ép vào tường, cô nhanh nhẹn lách người rồi tiếp tục lùi, cũng vẫn với dáng vẻ cảnh giác cao độ.

Thấy động tác của cô, anh không quá tức giận. Anh cũng chuyển người theo hướng của cô nhưng hai tay lại nắm chặt lại không tự nhiên, từng chữ từng từ được nói ra rõ ràng, “ Chuyện anh hối hận nhất là khi trước không chọn em.”

Nếu có chuyện đó thật thì cô mới là người hối hận.

“ Anh nghĩ rằng tình yêu có thể dùng chuyện đó để ràng buộc sao? Nếu thật vậy, tình yêu của anh có dễ dãi quá không.” Nhân tình của anh nhiều như vậy, anh làm gì có tư cách nói.

“ Anh tin rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

“ Ha ha.” Cô quay lại liếc nhìn bàn trà, nhanh tay nhặt một quả táo lên, “ Tôi muốn ăn táo, đưa dao cho tôi!”

“ Mấy thứ như dao, em đừng có động vào làm gì, nếu muốn ăn anh sẽ giúp em!” Anh đưa tay lấy một quả táo khác, tung lên tung xuống, “ Bất kể là em muốn dùng dao để cứa bản thân mình hay cứa anh thì cũng nên bỏ ý định đó đi.”

“ Anh nghĩ tôi là Liêu Vi à? Cô ta do mất con nên mới điên cuồng như vậy, tôi chưa đến độ như cô ta đâu. Tuy nhiên......” Cô vứt quả táo xuống, một thứ vô ích, “ Ngày mai người trong công ty sẽ phát hiện tôi biến mất thì sẽ đến tìm tôi thôi, cho dù biệt thự của anh có bí mật thế nào, nhất định sớm muộn cũng sẽ bị tìm ra, chi bằng anh thả tôi ra ngay bây giờ!”

“ Ồ......” Âu Dương Lập ra vẻ đã hiểu, “Anh vừa nhớ ra, cái video ấy được gửi vào mail của anh, giờ vẫn còn một cái nữa, em có muốn xem không?”

Cô lập tức đánh mất sự đối địch với anh, trong đầu bắt đầu mường tượng những thứ khác, cô gần như hoang mang, “ Có!”

“ Muốn xem thì phải chịu bỏ ra cái gì chứ.” Anh cũng quăng quả táo xuống ghế so fa, anh cúi thấp đầu nhìn cô khá ám chỉ, “ Đã nghĩ ra sẽ dùng cái gì để đánh đổi chưa?”

Cô bất giác đưa tay che ngực, ánh mắt nhìn anh đăm đăm, cười nhạt, “ Cho dù tôi không dùng gì để đổi cho anh, nếu muốn tôi tin anh ấy chết rồi chắc chắn anh sẽ tự lôi ra cho tôi xem thôi, trừ phi video của anh không có gì đáng để xem.”

“ Nhiễm Nhiễm của tôi ơi, quả nhiên rất thông minh.” Anh cười tít mắt, quay người đi lên lầu, “ Đi thôi! Thứ em muốn xem anh sẽ cho em mãn nguyện, để em......hoàn toàn quên anh ta.”

Âu Dương Lập rời đi, bước chân của cô nặng như trì, cô cứ đứng trân trân ở đó không thể bước nổi.

Thấy dáng vẻ tự tin như vậy của anh ta, tim cô như bỗng nhiên rớt xuống đáy đại dương.

Dưới đó là một màn đêm đen kịt, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, chỉ là sự tuyệt vọng vô tận.

Cho đến khi Âu Dương Lập lên đến chỗ nghỉ của cầu thang, cô mới bắt đầu rê bước chân rời khỏi cạnh chiếc so fa, lên lầu.

Phòng sách ở tầng 3, khi cô lên đến, Âu Dương Lập đã mở cửa sẵn, cô nhìn kỹ khóa cửa, khóa cửa được gia cố bằng mã vân tay.

Có nghĩa là dù cho cô có lấy được dấu vân tay của anh nhưng nếu không biết mật mã cũng không thể mở được cánh cửa này.

Âu Dương Lập đang ngồi trên ghế da, chiếc đèn thủy tinh trên bàn phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Cả một căn phòng rộng lớn chỉ có một ánh đèn sáng đến vậy, chiếu lên mặt anh càng làm làn da trắng vàng hơn.

Bước chân cô rất nhẹ, trong căn phòng thinh lặng vang lên tiếng nhạc mở máy tính, từ màn hình chiếu ra ánh sáng xanh.

Anh di chuột, rất nhanh sau đó, trên màn hình xuất hiện một đoạn video.

Cô chăm chăm nhìn vào đó, đoạn video bắt đầu với cảnh chiếc cửa quay lớn của khách sạn, Cảnh Thần Hạo mặc một bộ vest đen đứng trước khung hình, sắc mặt anh lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng xa xăm phía trước.

Đột nhiên, người trong hình chuyển động.

Thích Thịnh Thiên mở cửa xe sau, anh co người ngồi vào trong. Thích Thịnh Thiên cũng ngồi vào trong ngay sau đó.

Chiếc Rolls Royce đen loáng phóng đi khỏi cửa khách sạn, biển số xe in vào tầm mắt cô một cách rõ ràng, không thể ngờ biển số xe đó giống với số xe khi trước Âu Dương Lập cho cô xem.

Giống nhau......

Đôi chân cô chùn lại, lùi về phía sau, gần như quỵu xuống.

Sao có thể như vậy được?

Sao mà anh có thể gặp chuyện không hay cơ chứ, không thể đâu!

Nhưng tim cô đau quá, giống như có người cầm dao khuấy động vậy, đau đớn!

“ Cạch!”

Âu Dương Lập đóng laptop quay người nhìn cô, “ Nhiễm Nhiễm, thân phận của Cảnh Thần Hạo rất đặc biệt, việc anh ta gặp chuyện không thể trực tiếp công khai, giờ anh nói cho em biết cũng như để em có tâm lý chuẩn bị, anh ta mất rồi!”