Đường Sóc cũng quay đầu nhìn họ, nụ cười ấm áp như ngọc, “tiện đường nên ghé thăm tụi nhỏ.”
“Cảm ơn.” Bùi Nhiễm Nhiễm lịch dự đáp lại, rồi qua chơi cùng Noãn Noãn Dương Dương.
Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc không ở lại lâu, thì đi xuống lầu.
“Mami, con đã xong rồi, có thể xuống giường đi ra ngoài.” Noãn Noãn mở to mắt, hy vọng nhìn cô.
Do không tổn thương đến xương, cũng đã qua lâu như vậy, chắc là có thể thử cho xuống giường, nhưng cô vẫn không yên tâm.
“Mami, anh con hôm nay xuống giường rồi.” Noãn Noãn thấy cô không hành động gì, bán đứng anh trai.
Sáng nay hai tụi nó cùng ngồi chơi trong phòng, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức quay đầu nhìn Dương Dương, tay nó đang cầm cuốn sách.
Để ý đến ánh nhìn của mẹ, nó điềm đạm ngẩng đầu nhìn cô, “Mami, con sai rồi.”
“Không phải, mami không có ý trách con, mami chỉ muốn hỏi con thấy sao, có đỡ tí nào không?” Tụi nhỏ có thể xuống giường, chảy nhảy lần nữa, cô mừng còn không kịp.
Sao lại nỡ trách tụi nó.
“Đỡ nhiều rồi.”
“Đừng có vận động mạnh quá? Từ từ, mami giúp tụi con mà.” Cho dù cô không ở bên tụi nó, Cảnh Thần Hạo cũng ở bên.
“Dạ.” Dương Dương gật đầu.
Bùi Nhiễm Nhiễm ở lại trong phòng chơi với tụi nhỏ rất lâu, sau đó mới lưu luyến rời đi.
Khi cô xuống lầu, Đường Sóc đã đi rồi, còn Cảnh Thần Hạo đang đứng trước hiên nhà gọi điện thoại, nghe giọng có vẻ không ổn lắm.
1 phút sau, anh cúp máy, cơn gió lạnh đêm khuya thổi mái tóc anh, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn đó toát lên 1 cái lạnh ghê người.
“Có chuyện gì vậy?”
Cảnh Thần Hạo không trả lời cô, nhưng lại ôm cô lên.
Anh không muốn xa cô tý nào, anh sợ sau khi anh xa cô, lúc về cô sẽ không còn bên anh nữa.
Lúc này cảm thấy có chút lạnh, giờ ôm cô xong, anh đã cảm thấy ấm áp, thân thể cô rất ấm, mềm mại, dễ chịu.
“Hạng mục nước ngoài anh phải đích thân đi, mai phải đi.”
Thực ra có thể dẫn cô đi cùng, nhưng Noãn Noãn Dương Dương đang ở nhà, cô nhất định không chịu đi, cho nên anh và Thích Thịnh Thiên đi.
“Bao giờ về?”
“Nhanh nhất là 3 ngày, chậm thì 1 tuần.”
Rõ ràng anh chưa đi, mà đã bắt đầu thấy nhớ.
“Em đợi anh! Đâu phải là sinh ly tử biệt!” Nhưng cần tới 1 tuần, chắc là ca khó đây.
Nghe cô nói vậy, anh càng thêm nhớ nhung.
Ôm chặt cô vào lòng, rồi tiến gần tai cô, “Anh rất tham lam, cuộc đời anh mỗi ngày dều muốn bên em.”
“Ừ….đúng là tham lam thật. ’’
Cô còn cần tự do nữa, chứ ngày nào cũng bên anh, sớm muộn gì cũng đau eo đau lưng, còn nằm liệt trên giường ấy chứ.
Lòng của Cảnh Thần Hạo, đau buồn.
‘‘Bà xã, em có nhớ anh không?’’ Anh phải ra nước ngoài xa cô tận 3 ngày đấy.
‘‘Đợi anh đi mới nhớ!’’ Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy anh ra, ‘‘Giờ anh còn chưa đi, đừng nhìn em như vậy’.’
Ánh nhìn của Cảnh Thần Hạo càng ngày càng nóng bỏng, cúi đầu cắn tai cô, ‘‘Tối nay khiến em tăng cường trí nhớ.’’
‘‘Chồng ơi, em sai rồi, xin anh, tha cho em, kiềm chế!’’ Cô thật sự sai rồi, nhân lúc chưa đến gần giường, ngẩng đầu giương đôi mắt tội nghiệp nhìn anh.
Anh nựng lấy cằm cô, móc khóe miệng lên, ‘‘Cầu xin vô ích.’’
‘‘Không thèm’’ Cô quay người rời khỏi vòng tay anh.
Đương nhiên đêm đó không thể thoát, sếp lớn phải đi công tác, quả nhiên rất dũng mạnh, dù ngày thường anh cũng rất dũng mãnh.
Ngày thứ 2, cô quen việc đưa tay ra, thì thấy bên cạnh mình không còn hình bóng quen thuộc, trong lòng cô đột nhiên thấy lạc lỏng.
Thói quen mỗi sáng thức dậy có anh ở bên, giờ 1 mình đối diện với cái giường lớn, cô đột nhiên nằm trên giường thất thần.
Dù anh và Thích Thịnh Thiên đều không có đây, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.
Cô lái xe đến công ty, trước cửa công ty thì gặp Âu Dương Lập.
Anh mặc 1 bộ đồ tây màu xanh đậm, thân hình thon thả đứng trước cửa, đã lâu không gặp, anh có vẻ gầy hơn.
Cô thản nhiên đi vào, ngó lơ sự tồn tại của anh, anh cũng ngang nhiên đi về phía cô.
‘‘Nhiễm Nihễm’’ Mặc anh ta hiện lên sự vui vẻ.
Khoảng cách từ lần gặp lần trước quá xa rồi, lâu ngày như thế, cuối cùng có thể gặp cô lần nữa.
Cô ngừng bước, sắc mặt thanh lạnh nhìn anh, ‘‘Tổng Tài Âu Dương, Cảnh Tổng không ở đây, nếu anh tìm anh có, xin đặt lịch hẹn trước.’’
‘‘Anh không tìm anh ta, anh tìm em.’’ Âu Dương Lập cúi đầu nhìn cô, sao thái độ hiện giờ của cô lại xa cách như thế.
Trước đây 2 người không phải thế đâu.
10 phút sau, quán cà phê đối diện Cảnh Thị, hai người ngồi đối diện nhau.
Bùi Nhiễm Nhiễm bỏ thêm đường vào ly, từ từ quậy đều, dù cô rất trấn tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn của người đối diện quá nồng nhiệt, cô thấy có chút phiền.
‘‘Có gì anh nói đi, đây là giờ làm việc, tổng tài Âu Dương không cần làm việc, tôi thì rất bận.’’ Cô không thể tranh luận gì trước cửa Cảnh Thị, nên rời đi là tốt nhất.
Âu Dương Lập nhìn ánh mắt xa lạ của cô, đột nhiên trong mắt hiện lên sự bi thương, ‘‘Nhiễm Nhiễm, em muốn anh làm gì, em mưới về bên anh như trước kia.’’
‘‘Anh đùa sao?’’ Cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh, ‘‘Nếu anh nói như vậy, mình không còn gì để nói.’’
‘‘Nhiễm Nhiễm!’’
‘‘Chúng ta không thân thiết đến mức xưng hô như vậy, tổng tài Âu Dương rảnh quá chăng?’’ Gần đây anh nên bận mới đúng.
Lại còn có thời gian rảnh đến tìm cô nói mấy chuyện vô vị này.
‘‘Em thật sự cho rằng anh sẽ lũng đoạn kinh tế thương nghiệp?’’ Âu Dương Lập cười nhạo, ‘‘Cảnh Thần Hạo chính hắn làm lũng đoạn kinh tế, dựa vào gì nói anh!’’
Tuy người đối diện không thích, nhưng ly cà phê nóng cô vẫn muốn thử, cùng lúc bưng ly lên, lạnh lùng nói, ‘‘Ba tôi cũng không lũng đoạn nền kinh tế.’’
Vậy mà tội danh vẫn bị định thế thôi.
‘‘Chuyện đã qua thì cho qua đi, Nhiễm Nhiễm chúng ta phải nhìn về phía trước, chẳng lẽ mối tình thanh mai trúc mã nhiều năm của chúng ta, chẳng bằng 1 tên Cảnh Thần Hạo nửa đường xuất hiện sao!’’
Anh có tư cách gì nói câu đó, rõ ràng khi xưa người bỏ rơi cô là anh.
Thật sự là có cái nhìn khác về anh!
Bùi Nhiễm Nhiễm phát ra câu, ‘‘Không bằng.’’
Đến 1 cọng tóc của Cảnh Thần Hạo anh cũng không bằng.
‘‘Anh biết đó là lời khi giận của em, lúc trước chuyện kết hôn, anh không còn cách nào, nhưng giờ chúng ta đã không vướng bận, chẳng lẽ lại để lỡ lần nữa sao?’’ Anh biết Cảnh Thần Hạo đã đi công tác nên đến tìm cô.
Không ngờ cô lại tuyệt tình như thế.
‘‘Nếu anh thật lòng yêu tôi, năm đó đã không kết hôn với Liêu Vi, sau khi kết hôn không chịu trách nhiệm, cứ lén phén bên ngoài, loại đàn ông như anh tôi không dám đụng vào.’’ Cô rốt cuộc phải nói sao,a nh mưới từ bỏ.
‘‘Do những người đó đều không phải là em, nếu là em, anh sẽ không làm thế.’’ Từ trước đến giờ, lòng anh chỉ có mỗi cô.
‘‘Haha, tôi có chồng sắp cưới, có con rồi, dựa vào gì nối lại tình xưa với anh, còn đạp lại vết xe đổ, Âu Dương Lập, người như anh không xứng được người khác yêu, vô trách nhiệm.’’ Cô đặt ly trên tay mình xuống, đã không còn muốn uống tiếp.
‘‘Đúng, em nhắc nhở tôi, em đã có con, chúng đã 5 tuổi! ’’ Âu Dương Lập cười lạnh, trong lòng đau đớn, ‘‘Liêu Vi nói không sai, khi chúng ta ở bên nhau, em đã đạp 2 thuyền, còn cắm sừng tôi. ’’
Cách nói này ngược lại khá mới mẻ.