Cô ta bỗng nhiên đưa chân gác lên đùi anh ta, cắn chặt khớp hàm, dùng sức.
Cảnh Thần Hạo phúc chốc mở to cặp mắt đen không thấy đáy, và cũng buông môi cô ra, đầu lưỡi hơi tê, bị cô ta cắn rồi.
"Đứng dậy thôi!" cô ta ý đồ đứng dậy, nhưng mà phát hiện cô ta dường như rất nặng nề.
Áo lông vốn dĩ không thấm nước, bông tuyết lại không động trên người cô, tại sao lại không thể đứng dậy nổi?
"Cảnh Thần Hạo lấy tay anh ra, nó giống như quả cân vậy, đè lên lưng em, "cô ta nói tại sao không đứng dậy nổi chứ!
Cảnh Thần Hạo thả cô ra, cô phát hiện mình vẫn không thể dậy nổi.
Gương mặt nhỏ lộ ra thần sắc uẩn khúc nhìn anh ta, "có phải em đã mập lên không?"
"Đẫy đà thôi."
"Thật sự mập lên rồi?" sao cô lại không có tí phát hiện gì thế?
"Không có" cô trở nên như thế nào anh ta cũng yêu, ai biểu cả đời này của anh giống như chỉ yêu chiều người phụ nữ này thôi!
Bùi Nhiễm Nhiễm hiển nhiên không tin lời anh ta, cắn môi.
Bỗng nhiên người cô quay đi, dựa lưng vào nền đất, Cảnh Thần Hạo đang đè trên người cô.
"Dậy......"
Cảnh Thần Hạo không chờ cô nói xong, bèn đứng dậy, lại kéo cô dậy, vị trí họ vừa mới nằm bị trũng xuống, dưới nền đất tuyết hiện lên hình người, là của anh ta.
"Đi thôi! Dương Dương Noãn Noãn vẫn còn ở nhà." Bùi Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay phải anh, lòng bàn tay lạnh buốt, vết thương nhợt nhạt khắc thêm sự nóng bỏng.
Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay mình, nhanh chóng nắm chặt bàn tay nhỏ đặt vào trong túi chiếc áo khoác lớn của mình, hai bàn tay mười ngón đan nhau xỏ vào túi, mặc kệ gió gió mưa mưa cũng không cách nào xâm nhiễm được.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiên đầu nhìn anh, không nói gì, trong lòng cô khó đút thành pháo đài, trong tức khắc sụp đổ.
Cảnh Thần Hạo rất tốt, tại sao mẹ lại không cho phép lấy anh ta chứ?
Ít ra rất tốt với cô ta.
Vừa mới lên xe, Cảnh Thần Hạo liền lấy chiếc áo lông choàng lên người cô, sau đó ôm lấy cô.
"Anh không lạnh à?" anh ta vừa bị cô bắt nằm dưới nền tuyết lạnh rất lâu.
Nói chính xác hơn, không phải cô đè lên, mà là anh ta cố vịnh lấy lưng cô không cho đứng dậy.
"Ôm em rồi, sao còn cảm thấy lạnh nữa." Cảnh Thần Hạo buông mắt nhìn cô ta, chỉ cần có cô bên cạnh đến đâu anh cũng không lạnh.
Cho dù có ở Bắc Cực băng tuyết ngập trời.
"Miệng lưỡi trơn tru." Cô ta nói mốc một câu, nhưng trong lòng rất vui.
Thì ra cô có tác dụng lớn như thế!
"Vợ ơi, còn em thì sao?" anh ta không phải miệng lưỡi trơn tru mà là thật lòng.
"Những lúc anh gần em, có khi nào bị lạnh không? Lúc nào cũng nóng bỏng mà." Cơ thể anh ta như rực lửa.
Đại Boss vừa nghe vậy, mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Quả nhiên Nhiễm Nhiễm của anh ta cùng suy nghĩ với mình.
Nếu như hôm nay không nói đến việc một mình anh chăm sóc Dương Dương Noãn Noãn, anh ta sẽ càng vui mừng.
Xe nhanh chóng dừng tại Tú Viên, ngoài cửa lại đậu một chiếc xe taxi.
Chiếc Rolls Royce lái ngang qua chiếc taxi, Bùi Nhiễm Nhiễm nghi ngờ nhìn vào bên trong, ai ngờ từ trong cửa sổ lộ ra một gương mặt lớn, "chị họ!"
Cô ta vẫn chưa kịp trả lời, chiếc xe đã chạy đến cửa lớn biệt thự.
"Người trên xe là em họ của em." Bùi Nhiễm Nhiễm chuyển động ánh mắt, trong lòng không ngừng nghi hoặc, "cô ta sao lại ở đây? Từ sau khi Bùi gia xảy ra chuyện, em đã không gặp nó."
"Qua năm mới, đến thăm thân thôi mà." Vẻ mặt Cảnh Thần Hạo bình tĩnh, không chút bất vi sở động
Sau khi họ xuống xe, quản gia lập tức đến nói rõ, chính xác là đến tìm họ.
"Cho cô ta vào đi!" Bùi Nhiễm Nhiễm cười.
Trở về không thấy người của Bùi gia, có thể gặp được cô ta rất vui, lúc trước quan hệ hai người rất tốt.
Chỉ là trong năm năm trở đi, không có liên lạc tới.
Cảnh Thần Hạo ôm chằm cô ta, giọng điệu như không muốn xía vào nói, "thay đồ trước đi!"
"Biết rồi, ông quản gia!"
Bùi Nhã Phán nhìn thấy chị mình bị quản gia đón vào trong, đổ một ly trà nóng hừng hực, ngồi bên ghế sofa đợi.
Cô ta là tiểu thư họ của Bùi gia, từ nhỏ đã chứng kiến nhiều tình cảnh lớn, thân phận Cảnh gia như thế nào, cô đương nhiên hiểu rõ.
Lúc này thân ở trong này, mới kinh ngạc Cảnh gia so với tưởng tượng của cô nguy nga lộng lẫy hơn nhiều, tất cả các chi tiết đều hiện rõ sự tôn quý không giống người thường.
Cô ta suy nghĩ đến chuyện Cảnh Thần Hạo cầu hôn Bùi Nhiễm Nhiễm được đăng trên mạng, Bùi gia tuy rằng sụp đổ, Bùi Nhiễm nhiễm mất hết tất cả, nhưng mà lại được người đàn ông cao cao tại thưởng sủng ái.
Sao cô lại có thể không đến xem thử chứ.
Thậm chí cô ta không đem theo gì hết, ngay cả tiền bạc cũng không mang nhiều, vì muốn náng lại nơi này.
Bùi Nhã Phán nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm từ trên lầu bước xuống, kích động đứng dậy, nhưng mà chỉ có một mình cô xuống thôi.
"Chị họ!" Bùi Nhã Phán nhìn cô ta và tiến đến gần, hô lên tiếng ngọt ngào.
"Phán Phán." Bùi Nhiễm Nhiễm cười đến làn mi cong queo, quan sát cô ta một hồi, năm năm không gặp, cô ta còn đẹp hơn lúc xưa, dịu dàng hơn.
Là một đại cô nương trổ mã duyên dáng yêu kiều.
"Chị họ, trên mạng thấy tin tức chị trở về em nên sớm đến tìm chị, nhưng mà ba em sức khỏe không tốt, ở nhà chăm ba suốt, hôm nay qua đây cũng bởi vì ba nói rằng chị đang ở A thành, năm mới không có người thân bên vợ ở cạnh chị, nên kêu em đến đây thăm chị này." Bùi Nhã Phán gương mặt lộ vẻ thanh lệ ưu nhã.
"Chị vẫn tốt mà, là chị trở về không đến thăm chú thím, chúng mình ngồi xuống nói chuyện nào!" cô ta trở về luôn nghiên cứu cải trang thân phận, nên đến giờ không đi tìm họ.
Bùi Nhã Phán luôn nắm tay cô ta, không nỡ buông ra, "chị họ, ba em mấy năm nay luôn tự trách mình, chuyện xảy ra năm đó không giúp đến nơi đến trốn, chị họ không trách ba em chứ?"
"Đương nhiên là không rồi."
Chuyện năm đó xảy ra rất nhanh và quyết liệt, Bùi Chính Đông cũng không có thời gian phản ứng lại, Bùi Chính Nam thì ở bên S thị, làm sao có thể phản ứng kịp, lại còn muốn viện trợ.
Bùi Nhiễm Nhiễm và Bùi Nhã Phán tán gẫu một hồi, đến giờ ăn cơm, Cảnh Thần Hạo mới mặc bộ đồ màu xanh ở nhà từ trên lầu bước xuống.
Bùi Nhã Phán đã sớm chú ý anh ta trên mạng, lúc này lại nhìn thấy anh ta từng bước từng bước đi qua, nhịp bước ung dung, cũng khó giấu được nét thanh quý và kiêu căng trên người anh, gương mặt lạnh băng đẹp đẽ như từ trong tranh thủy mặc đi ra vậy.
Trong mắt cô không giấu được nỗi kinh diễm.
Người đàn ông này, ngoài đời còn đẹp trai và thu hút hơn trên mạng nữa.
"Thần Hạo, em gái họ, Bùi Nhã Phán." Bùi Nhiễm Nhiễm kéo anh lại đơn giản giới thiệu chút.
Cảnh Thần Hạo quay sang nhìn lạnh nhạt, thần sắc vẫn như cũ lạnh lùng, "Chào cô."
"Chào anh rể." Bùi Nhã Phán ngọt ngào chào lại.
Bữa ăn tối ba người dùng cơm, những ngày này Dương Dương Noãn Noãn đều trên giường, bữa cơm tối có hơi yên tĩnh, tối nay bỗng nhiên lại có người đến, quả thật náo nhiệt lên nhiều.
Nhưng mà từ đầu đến cuối ngoài trừ nói vài câu với Bùi Nhiễm Nhiễm ra, không còn nói gì với Bùi Nhã Phán.
Cảnh Thần Hạo vừa đặt dao nĩa xuống, trước mặt liền xuất hiện một tờ khăn giấy, bên tai nghe tiếng Nhiễm Nhiễm nói, "chồng ơi, cho cô ta ở đây trú vài ngày được không?"
Anh ta dứt khoát thu hồi tay lại, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy thế, lấy tay lau miệng cho anh ta, "chồng......"
Lau miệng xong, anh ta mới từ từ mở miệng nói, "tùy em"
"Tốt, vậy anh về phòng trước đi!" tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng đây lại là nhà của anh ta.
Cái tính cách của anh ta, ngay cả Thích Thịnh Thiên cũng không có đến cơ hội tá túc tại nhà anh, Bùi Nhã Phán là một cô gái càng không thể.
Sau khi Cảnh Thần Hạo đi rồi, Bùi Nhã Phán mới thần bí mở miệng, "tính anh rể rất lạnh lùng, chị họ sao có thể chịu đựng được vậy?"