Cô ta là 1 người lớn, sao có thể ra tay với trẻ nhỏ
Liêu Vi cười lạnh, mặt tiều tụy nhìn rất thảm thương.
Cô đột nhiên lấy mấy tờ giấy từ trong túi ra, vò thành cục ném vào Âu Dương Lập, “Âu Dương Lập, anh tự coi!”
Âu Dương Lập theo phản xạ tiếp tờ giấy, nhanh chóng mở ra, tờ đầu là xác nhận mang thai, tờ 2 là sảy thai, tên bên trên là Liêu Vi.
Thời gian là 1 tháng trước.
“Anh không phải không tin tôi có thai, đứa con cũng mất sao? Đây là chứng cứ, mà con chúng ta bị tiện nhân đó tìm người làm chết rồi! Tôi chính tai nghe được! Lúc đó, cô ta còn chưa công bố thân phận, chúng tôi còn tưởng cô ta là Bùi Dĩ Hàn!” Liêu Vi gấp gáp tức giận nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm.
Cô biết Bùi Nhiễm Nhiễm sẽ không ở bên Âu Dương Lập, nhưng ít nhất khiến Âu Dương Lập ghét cô, không thích cô ta nữa!
“Nhiễm Nhiễm, cô ta nói thật sao?” Âu Dương Lập nghiêng đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, âm thanh trầm thấp.
“Anh đứng ở góc độ nào hỏi tôi câu này? Chuyện tôi không làm dựa vào đâu bắt tôi giải thích.” Lúc cô nói thậm chí không nhìn Âu Dương Lập 1 cái.
Sau khi nói xong cúi đầu nhìn Liêu Vi, “Cô quan tâm con mình vậy, chắc cũng hiểu cảm giác của tôi, là người mẹ, 5 năm nay tôi đều rất yêu con tôi, thân là 1 người mẹ làm sao có thể hại 1 đứa trẻ vô tội, ngược lại là cô, Dương Dương Noãn Noãn bây giờ nằm trên giường bệnh, không trừng trị cô, khó làm tan được nỗi hận trong lòng tôi.”
Âu Dương Lập nghe ra lời Bùi Nhiễm Nhiễm nói, không lẽ Dương Dương Noãn Noãn bị tai nạn do Liêu Vi làm?
“Sao cô có thể tàn nhẫn vậy!” Âu Dương Lập cúi đầu sắc bén nói 1 câu.
“Tôi kiếm người tông con cô ta thì tàn nhẫn, cô ta giết con tôi là đáng? May là đứa con đó chưa ra đời, nếu biết có người cha như anh, nó sẽ không hạnh phúc!”
“Đương nhiên, nó nếu biết cô mang thai nó, cũng không muốn được sinh ra!”
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút không biết nói gì: “Con cô không phải tôi giết, đây là chứng cứ.”
Cô lấy điện thoại ra, bên trong có video trước đây của Hòa Miêu.
“Cô không cần giả bộ, cô dù biết tôi kêu người làm chết con của Liêu Vi thì sao! Cô muốn làm gì? Tôi xin cô, đừng nói chuyện này cho anh Âu Dương!
Lời Hòa Miêu vừa dứt, Liêu Vi hung ác quay đầu nhìn Hòa Miêu đứng ở cửa, cơ thể mỏng manh đứng dựa cửa, vì lúc nãy họ quá ồn, mà nghe Bùi Nhiễm Nhiễm nói có chứng cớ, cô nhịn không được đi vào.
Mà Tào Mỹ Phi ở phía xa chạy đến cũng nghe câu này, “Miêu Miêu!”
Hòa Miêu lập tức ngây ngốc, tình trạng trước mắt khiến cô không chịu được, trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp tình huống này.
“Không phải em, cô ấy vu oan, video chắc chắn là ghép!” Hòa Miêu không ngừng nói: “Cô ta là vợ chưa cưới của Cảnh tổng, làm 1 video giả đối với cô ta là chuyện nhỏ, em tuyệt đối không nói làm đó. Anh Âu Dương, anh phải tin em!”
Âu Dương Lập nghiêng người nhìn cô, mặt lạnh lùng: “Loại phụ nữ như cô, căn bản không đủ tư cách sinh con cho tôi.”
“Anh Âu Dương, em vô tội, căn bản không biết gì, đều là lỗi của cô ta, cô ta uy hiếp em nói vậy, đó không phải là thật!” Hòa Miêu đi đến bên Âu Dương Lập, mặt nhỏ trắng nõn lộ ra sự đáng thương.
Hòa Miêu thấy Âu Dương Lập không tin mình, chỉ có thể đổi cách nói.
“Tôi thật nhìn lầm cô!” Âu Dương Lập không quan tâm cô, đi đến gần Bùi Nhiễm Nhiễm vài bước.
Động tác này của anh làm Bùi Nhiễm Nhiễm lùi về sau rất nhiều.
Tình huống này quả thật hấp dẫn cực kỳ, Bùi Nhiễm Nhiễm cực kỳ nguyện ý làm 1 người ngoài cuộc, nhưng không cần biết là ai, đều muốn kéo cô vào.
Âu Dương Lập bước qua 1 bước, chân đạp lên dao lộ ra, mà anh lại quay lưng lại với Liêu Vi, căn bản không chú ý Liêu Vi luôn nằm dưới đất từ từ cầm dao lên.
“Anh Âu Dương, em không có, sao em có thể làm hại con anh, em là vô tội, em không biết họ đang nói gì, anh tin em mà, đúng không? Chúng ta bên nhau lâu vậy, anh còn không biết em là người thế nào sao?” Hòa Miêu không ngừng dính lấy Âu Dương Lập, hở chút là kêu anh.
“Có thể tôi nhìn không thấu.” So với lời Hòa Miêu, anh càng nguyện ý tin lời Bùi Nhiễm Nhiễm.
Hơn nữa cô ta mặc bộ đồ đó quay đâu chỉ 1 bộ, còn có những cái khác, lần trước đã bị lộ rồi.
Cho nên video đó có thể là thật.
“Anh Âu Dương, em có con anh rồi, anh sao có thể nói vậy..” Hòa Miêu cảm thấy ủy khuất cực kỳ, anh Âu Dương vậy mà không tin cô.
“Trước đây tôi khá xác định, bây giờ thì không nữa.” Âu Dương Lập xa cách nhìn cô, anh cứ tưởng cả đời này anh nhìn người khá chuẩn, nhưng anh phát hiện căn bản không hiểu nữ nhân.
“Anh Âu Dương, em chỉ có mình anh, sao có thể không là con của anh.” Hòa Miêu có chút gấp, anh Âu Dương không tin cô.
Ánh nhìn của Bùi Nhiễm Nhiễm cũng bị Âu Dương Lập và Hòa Miêu hấp dẫn, muốn xem thử họ diễn kịch gì.
“Pằng!”
Đột nhiên có tiếng súng.
Tiếp theo là tiếng “bộp” dứt khoát, là tiếng dao rơi xuống đất.
“A a….”
Bùi Nhiễm Nhiễm thuận theo nhìn qua, tay Liêu Vi bị bắn hiện 1 lỗ, lúc này đang chảy máu không ngừng, nhìn rất kinh người.
Mà cô ta đang dưới chân cô, dao đó là muốn đâm vào cô.
Eo đột nhiên bị kéo, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng áp bức người khác của Cảnh Thần Hạo, “ Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ?”
“Em không sao.”
Nhưng anh bắn sủng ở bệnh viện thật sự không vấn đề sao?
Liêu Vi còn không ngừng hét lên, nhưng Cảnh Thần Hạo không nói gì, ai dám qua cứu cô ta, cứ thế đứng tại chỗ, đợi mệnh lệnh.
“Cứu tôi! Cứu tôi!” Liêu Vi nằm trong vũng máu, máu không ngừng chảy ra khiến thể lực cô nhanh chóng mất đi.
Trước đây từng nghĩ đến chết, nhưng thật sự đối mặt mới phát hiện, cô căn bản không muốn chết.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng cúi nhìn, môi mỏng nhả mấy chữ, “Cô… đáng chết.”
“Trời mẹ!” Giọng Thích Thịnh Thiên ở sau truyền đến, anh như chạy tới, tóc còn đang bay bay.
Bùi Nhiễm Nhiễm lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo bên cạnh, anh hình như chạy nhanh hơn, lòng vô thức an ổn, ấm áp hơn nhiều.
Có anh ở đây, cô yên tâm.
“Trời mẹ cậu tôi liều mạng tìm cậu ở nước ngoài, cậu thì tốt rồi, trốn ở đây, quả nhiên! Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.” Thích Thịnh Thiên vừa nói xong, tay cầm súng của Cảnh Thần Hạo quay 1 cái, rơi vào tay anh.
“Nhiễm Nhiễm, em nói phải thế nào mới hả giận?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, giọng dịu dàng hơn nhiều.
Liêu Vi không cần biết ra sao, Dương Dương Noãn Noãn cũng không thể khỏe lại được.
Bây giờ cô chỉ muốn về trông Dương Dương Noãn Noãn, ở đây cô không muốn ở thêm phút nào, người những còn lại ở đây 1 người cô cũng không muốn gặp nữa.