Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 296




“Không cần!” Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức nói, anh chỉ mặc có 1 chiếc áo phông, bị cảm thì làm sao!

“Thần Hạo, anh thả em ra trước, mặc đồ vào.” Cô bị ôm chặt, như là rất khó nói ra tiếng.

Nhưng Cảnh Thần Hạo như không nghe thấy vậy, ôm chặt cô đứng đó như cũ.

Bùi Nhiễm Nhiễm bất lực: “Đem qua đây đi!”

Thích Thịnh Thiên lập tức đưa qua, đắp áo lên người Cảnh Thần Hạo, từ tốn nói 1 câu: “Xem ra muốn theo đuổi vợ phải bám dính như vậy, nữ nhân đều thích như vậy sao?”

“Cậu có thể thử.” Bùi Nhiễm Nhiễm biết anh nói ai.

“Quên đi!” Thích Thịnh Thiên lắc đầu, nhìn 2 người ôm chặt nhau: “Tôi nói hai người có đi không?”

“Cậu đi trước đi!” Người trả lời vẫn là Bùi Nhiễm Nhiễm.

Vivian từ trên lầu xuống thấy cảnh 2 người, cô cảm thấy 2 người rất xứng, tại sao không được ở bên nhau?

Cảnh Thần Hạo ôm chặt cô, chỉ có ôm cô mới cảm thấy an toàn, mới có thể tin tưởng cô không rời đi, mà ở bên anh.

“Ông xã, chúng ta về nhà trước được không?” Bọn họ không thể cứ ôm ở nhà người khác.

Ôm đến chừng nào? Trời hoang đất lão, sông cạn đá mòn?

Cảnh Thần Hạo như nghe được lời cô nói, kéo cô ra ngoài, mặt lạnh lùng như cũ, Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ có thể theo anh rời đi.

Trên đường về, tuy Bùi Nhiễm Nhiễm yêu cầu cô lái xe, nhưng bị Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn 1 cái, liền không nói nữa.

“Nhiệt độ lên cao tí.” Cô nhìn áo phông trên người Cảnh Thần Hạo, vô thức trừng anh 1 cái, “Nếu anh không chăm sóc tốt mình, có tư cách gì chăm sóc em? Anh bị cảm đừng mong em chăm sóc!”

“Thế lực anh tốt, đề kháng mạnh, không bệnh.” Lúc đến anh lái cực nhanh, bây giờ cô trên xe, anh lái rất chậm, an toàn của cô quan trọng nhất.

Lời này nghe rất quen tai?

Hình như trước đây Noãn Noãn cũng nói anh như vậy.

Trên đường không còn nói nữa, nhưng cô lúc nào cũng nghiêng đầu nhìn anh 1 cái, cô rất muốn biết mẹ nói như vậy là có ý gì, có gì không thể gặp mặt nói.

Cô rất mệt, vì nghĩ nhiều nên không nghĩ thông gì, thật là đau đầu.

“Anh hi vọng ngày mai không phải đến lại chỗ đó đón em lần nữa.” Đã 2 ngày anh đến đây 1 lời không nói đón cô về, lòng anh sắp chịu không nổi rồi.

Sợ có ngày cô rời khỏi, anh tưởng là đến đó, nhưng cô chơi trò chơi nói dối, đi đến nơi khác.

“Được rồi! Mai đổi nơi khác!” Cô cố ý nhẹ nhàng nói.

“Nhiễm Nhiễm, đừng như vậy…” Trời biết lúc anh dậy thấy bên cạnh không có cô, mà chỉ là 1 cái gối, tuyệt vọng cỡ nào.

“Em nói đùa, anh đừng tưởng thật!” Cô cười nói.

Xe trong trời tuyệt, chậm chạp lái về hướng ngược với hướng về nhà.

Đột nhiên, điện thoại Bùi Nhiễm Nhiễm vang lên.

Cô liền đưa tay nhận điện thoại: “Thiếu phu nhân, có chuyện rồi!”

Lòng cô thắt lại, đây là điện thoại của người hầu Dương Dương Noãn Noãn, tay trái vô thức nắm tay Cảnh Thần Hạo, nghe giọng đối phương, điện thoại lập tức rơi xuống đất.

“Dương Dương Noãn Noãn… bị tai nạn xe…” Cô ngập ngừng nói tin vừa nhận được, cơ người căng thẳng.

“Bệnh viện nào?”

“Thụy Nhã!”

Cảnh Thần Hạo lập tức quay đầu xe, nhanh chóng đi về hướng bệnh viện, tuyết lớn vậy, trên đường dần dần không còn rõ nữa.

Dương Dương Noãn Noãn…

Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy hô hấp ngưng trệ, hận không thể bay đến bên Dương Dương Noãn Noãn coi bây giờ nó làm sao rồi.

Tụi nó nhất định không thể xảy ra chuyện, nếu có chuyện gì, cô phải làm sao?

Cô là người mẹ tắc trách, lúc này mà không ở bên con.

“Dương Dương… Noãn Noãn…” Cô ôm mặt, cảm thấy nước mắt nóng thuận theo mắt chảy xuống không ngừng.

Mấy ngày nay sao vậy? Nhiều chuyện xảy ra.

Cô rõ ràng rất lâu không khóc, từ hôm qua nhận được tin, lòng cô đã loạn, mà lúc này…

Cô cảm thấy như có 1 bàn tay cầm dao nhọn đâm vào tim cô, từ từ dày vò.

“Nhiễm Nhiễm, tụi nó sẽ không sao!” Lúc này anh cũng không nghĩ ra câu an ủi nào khác, lúc này anh chỉ có thể tin con mình không xảy ra chuyện gì lớn.

Ít nhất chúng còn sống, còn có thể cứu!

“Sẽ không sao!” Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu, con họ dễ thương vậy, trời sao nỡ lấy sinh mệnh của chúng khi chúng còn nhỏ vậy.

1 đường đến bệnh viện Thụy Nhã, Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm như xông vào, 1 đường đến ngoài cửa phòng phẫu thuật, bọn họ không biết tình hình bên trong, chỉ có cánh cửa đóng kín.

Người làm vừa gọi cho họ vào phòng phẫu thuật, đến tình hình cụ thể cũng không thể hiểu.

Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên nắm lấy Cảnh Thần Hạo, ôm chặt anh, trái tim đều bất an, lúc này ngoài tin Dương Dương và Noãn Noãn bình an ra, chỉ có ôm anh mới cho cô chút ấm áp và an toàn.

Cảnh Thần Hạo cũng ôm cô, tay đột nhiên đưa qua lấy điện thoại cô, mặt lạnh lùng cực độ, tốt nhất là ngoài ý muốn, nếu là cố ý.

“Tai nạn giao thông thành phố a, tra nguyên nhân!” Anh dặn vivian 1 câu, điện thoại bỏ vô túi, lần nữa ôm chặt Bùi Nhiễm Nhiễm.

Giữa chừng nhiều bác sĩ đến, nhưng thấy sắc mặt Cảnh Thần Hạo, như không dám lên trước, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn.

Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đau từng cơn, mặt trời xuống núi mang chút ấm áp vào mùa đông lạnh giá cũng dần biến mất, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Cô như lập tức xông đến cửa phòng, Cảnh Thần Hạo theo sát cô, phía sau có Đường Sóc và những người khác đều quan tâm lên trước.

Dương Dương được đẩy ra, nó im lặng nằm trên giường, Bùi Nhiễm Nhiễm thấy khuôn mặt trắng bệch của nó lập tức căng thẳng.

“Dương Dương! Dương Dương!”

“Xin im lặng, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Giọng bác sĩ ngắt tiếng kêu của cô.

Cảnh Thần Hạo ôm cô vào lòng: “Dương Dương không sao, nghỉ ngơi là được.”

Dương Dương đưa vào phòng bệnh, Mẫn Lệ qua xem, vì Noãn Noãn chưa ra, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo không rời đi.

“Trời mẹ! Tông là xe tải, bây giờ tài xế chết rồi, bây giờ chết không đối chứng!” Thích Thịnh Thiên từ xa đi đnế, thấy sắc mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, lập tức thấp giọng: “Chị dâu yên tâm, ai dám động vào cháu tôi, tôi đánh đến nó hối hận xuất hiện trên đời này!”

Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ hi vọng Noãn Noãn Dương Dương không sao, chuyện khác cô bây giờ căn bản không quan tâm nổi.

“Xe tải có dấu hiệu bị động qua không?” Cảnh Thần Hạo lúc này đã bình tĩnh xuống.