“ Chị Nhiễm Nhiễm, có vấn đề gì sao?” Ô Quy Hảo cũng muốn cúi đầu xem, nhưng cô bị cách bởi bàn làm việc không nhìn rõ.
“ Không có, chuyển lời tới chị giúp tôi, tôi rất thích.” Cô lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay, cái mát lạnh từ nó chuyển sang cô cảm giác như trực tiếp đánh vào tim cô, thật đau đớn.
“ Vậy em đi trước nhé!”
Sau khi Ô Quy Hảo rời đi, cô liền lập tức bỏ chiếc vòng ra. Khi Bùi gia phá sản, gia sản của Bùi gia rơi vãi nhiều nơi cũng là chuyện thường, có thể Vivian biết chiếc vòng này chính là của Bùi gia nên mới đem tặng cho cô.
Cô cầm chiếc hộp lên, đặt lại chiếc vòng ngọc vào trong đó nhưng cứ có cảm giác bất an.
Cô lại đột nhiên đưa tay lấy chiếc vòng, lần này cô lột cả chiếc mút đựng vòng ngọc ra, lẽ nào do vô thức?
Nhưng ngay giây tiếp theo khiến cô khó mà cười được.
Dưới miếng đệm, nơi đáy hộp là một mảnh giấy nhỏ, vivian còn thích làm mấy chuyện bí mật như vậy?
Cô mở mảnh giấy nho nhỏ kia ra, khi thấy những dòng chữ trên đó, cả người cô căng cứng......
Cô không thể tin được nét chữ trên đó, nó quá giống với nét chữ của mẹ cô, thông tin trên đó càng khó tin hơn.
Trên mảnh giấy trắng chỉ vỏn vẹn 7 chữ, từng từ đều như đâm vào ngực cô, nôn không ra nuốt không trôi, đau đến khó tả......
Không được phép lấy Cảnh Thần Hạo!
Tại sao cô lại không được lấy anh?
Thứ này nhất định là của mẹ, cô biết nét chữ của mẹ cô, thứ này không phải là giả!
Bà ấy có thể giao thứ này cho vivian có nghĩa giữa họ có sự liên kết?
Nghĩ đến đây, cô vất chiếc hộp cùng vòng tay vào trong túi xách, cũng chẳng buồn nói cho Cảnh Thần Hạo một câu mà trực tiếp rời khỏi công ty.
Cô phải đi hỏi cho ra lẽ rằng đây là thứ mà mẹ cô gửi đến hay chỉ là trò đùa ác của vivian.
Clip hôn lễ của họ đã được đăng tải 10 ngày rồi, dù cho mẹ cô có đang ở nơi nào trên thế giới này cũng có đủ thời gian để trở về rồi, thậm chí chuyển tận tay cho cô mảnh giấy kia!
Từ khi chuyển đến nhà Cảnh Thần Hạo cô chưa từng tự lái xe, đừng nói hôm nay tuyết rơi nặng, đường khá trơn nhưng cô vẫn lái với vận tốc nhanh nhất có thể để đến trước cửa nhà vivian.
Cô xuống xe chạy tới bấm chuông cửa, từ phía trong nhà phát ra giọng của vivian, lúc này tâm trạng cô rối bời như lửa đốt.
Cô thật sự không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, lẽ nào chuyện của Bùi gia có liên quan tới Cảnh Thần Hạo?
Một khi có suy nghĩ này trong đầu, sự nghi ngờ trong cô càng lúc càng lớn dần.
Khi vivian mở cửa, đúng lúc một cơn gió lạnh thổi đến, cơ thể cô bất giác run lên, khi nãy đi vội quá quên không mang theo khăn.
“ Nhiễm Nhiễm, mau vào đây, bên ngoài lạnh.” Vivian thấy dáng vẻ của cô lập tức lo lắng, mau chóng kéo cô vào nhà.
Bùi Nhiễm Nhiễm vào trong nhà mới phát hiện cô đã lái xe quá nhanh để đến đây, đến nỗi Ô Quy Hảo vẫn chưa kịp về.
“ Em ngồi đây, chị đi lấy cho cốc trà nóng uống.” Vivian quay lưng định đi khỏi nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng kéo cô lại.
“ Em có chuyện gấp.” Cô buông tay ra rồi lấy vòng ngọc đưa tới trước mặt vivian.
Cô muốn giữ bình tĩnh nhưng lại nhận thấy cô hoàn toàn khó mà giữ được, đôi môi rung lên từng từ khó tả, “ Thứ này đúng là chị tặng cho em sao?”
“ Có vấn đề gì à?” Vivian đón lấy chếc vòng, “ Mặc dù trên đó có mấy vết xước nhỏ nhưng chị nghĩ em vẫn sẽ thích nó.”
“ Không phải chị tặng phải không?” Bùi Nhiễm Nhiễm vuốt lại tờ giấy đã bị vò nát trong tay đưa ra cho vivian, “ Chị, chắc chắn chị nhận ra nét chữ trên đó, là nét chữ của mẹ em, đây chính là nét chữ của bà ấy!”
Vivian để ý thấy nét chữ, và đương nhiên cũng như nội dung mà nó viết.
“ Hôm qua chị nhận được nó, cũng chẳng mở ra xem, ngay sau đó nhận được một bức email, trên đó viết tặng nó cho em.” Vivian chẳng hề giấu giếm, thực ra cô cũng không biết Bối Tịnh Nguyệt ở đâu.
“ Máy tính, em muốn xem mail!” Nếu có thể tra tìm được địa chỉ ip thì có thể biết mẹ cô ở đâu.
“ Nhiễm Nhiễm không có ích gì đâu, sau khi chị mở ra xem thì không thể mở lần thứ hai nữa. Chị cũng tìm chuyên gia đến xem rồi, không truy tìm đươc địa chỉ ip mà cho dù có truy được có thể bà ấy đã sớm di chuyển rồi.
Không cần biết vivian nói gì nhưng cô vẫn muốn mở mail xem.
Máy tính ngay trước mắt cô, tay phải ôm chuột, vì kích động, lòng bàn tay cô đã dính chút mồ hôi. Cô chậm chạp di chuột đến chiếc mail.
Những mail khác đều là mail công việc, chỉ có chiếc mail này là không tên.
Cô click chuột mở ra nhưng lại một lần nữa chạy lại trang chủ của mail, rõ ràng bản mail này đã được lập trình để chuyên gia cũng không tìm được đia chỉ ip, vậy thì sao cô có thể truy được.
Cô bất lực ngồi thụp xuống ghế, nhìn chăm chăm dòng chữ, không được phép lấy Cảnh Thần Hạo!
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến gần, giờ này cô vô cùng rối bời, “ Chị, chị nói mẹ như vậy là ý gì?”
Vivian đặt một tách trà nóng bốc khói nghi ngút trước mặt Nhiễm Nhiễm, nhỏ nhẹ nói, “ Nhiễm Nhiễm, đừng nghĩ nhiều như vậy, hạnh phúc của bản thân mới quan trọng, nếu như em thấy rằng anh ta là người có thể gửi gắm hạnh phúc cả đời thì chị nhất định sẽ đứng về phía em.”
“ Nhưng mẹ không tán thành, không những không tán thành còn dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy.” Trong ký ức của cô, mẹ cô rất dịu dàng, từ nhỏ đến lớn chưa từng lớn tiếng với cô.
Không được phép, ba chữ này cô chưa bao giờ được nghe từ bà.
“ Nhiễm Nhiễm......” Vivian thấy cô đau khổ như vậy lại không biết phải làm thế nào an ủi.
Khi trước bất cứ lúc nào cô cũng là một đứa kiên cường, bây giờ chỉ vì một câu nói, chỉ vì một thứ như manh mối nhưng lại chẳng tìm được gì mà đau khổ như vậy.
“ Ít nhất em biết bà ấy còn sống, đúng không?” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên cười.
Coi như trong cái rủi có cái may.
Cô mở mắt cầm lấy tách trà, chiếc điện thoại vốn nằm im trong túi nay bỗng réo lên, Vivian thấy cô không phản ứng gì lấy làm kỳ lạ.
“ Chắc là Cảnh Thần Hạo, giờ em không muốn bắt điện thoại của anh ấy.” Cô ôm chặt tách trà trong tay, cô cần yên tĩnh suy nghĩ kỹ xem khi về phải đối mặt với anh thế nào.
Điện thoại cứ kêu rồi ngừng sau ít phút, sau đó lại kêu.
Cứ như vậy khoảng 5,6 phút rồi im lặng.
Giờ cô mới nâng tách trà trong tay đưa lên miệng nhấp một ngụm, nước trà nóng chảy đến cổ họng nhưng cũng không thể làm dịu đi vết đau dai dẳng kia.
Ô Quy Hảo vừa trở về, bước lên lầu đã nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, cô vừa định hỏi xe của ai đỗ dưới cửa!
“ Chị Nhiễm Nhiễm, chị......” Lời của cô ngắt quãng vì một ánh mắt của Vivian.
Nhưng sao chị Nhiễm Nhiễm nhanh quá? Cô đi trước mà còn chưa kịp về tới, trong khi đó Nhiễm Nhiêm lại đã về đến trước.
Một tách trà nóng đã cạn từ lúc nào, cô mới hồi hồn.
Không cần biết ra sao, chuyện này cô vẫn đang truy, hơn nữa nhất định sẽ có được đáp án rõ ràng.