Nếu như là ngày xưa cô còn bán tin bán nghi, nhưng bây giờ cô vô cùng tin tưởng.
Liêu Vi một tay nhận lấy chi phiếu trên tay Tào Lệ Phi, Tào Lệ Phi liền vứt đơn thỏa thuận ly hôn mà Âu Dương Lập đã kí tên vứt trước mặt cô.
Cô cười lạnh lùng, “Lời vừa nãy của con tai mẹ không điếc, chưa nghe rõ sao? Nói sao thì mẹ cũng là một người thông minh, con không chuyển tiền vào tài khoản của con, con làm sao biết được tấm chi phiếu này của mẹ là thật hay giả? Con nói rõ trước nhé! Nếu như tấm chi phiếu không rút tiền được, chuyện ly hôn cả đời này đừng nên nghĩ tới, chẳng sợ con là một người tàn tật, trở thành người thực vật, con cũng phải chiếm lấy vị trí thiếu phu nhân của Âu Dương gia, chúng ta có thể thử xem ai sống dai hơn.”
Liêu Vi nói xong đứng dậy nhìn bà, kiêu ngạo quơ tấm chi phiếu trên tay, “Cho nên mẹ xin đừng gạt con, nếu không con làm sao biết được con có thể làm ra những chuyện gì không thể tưởng tượng được.”
Tào Lệ Phi liếc mắt nhìn cô, bao nhiêu năm lại coi thường ả phụ nữ này.
“Đi thôi! Chúng ta bây giờ đi xem thử, chi phiếu này là thật hay là giả.” Liêu Vi cầm túi xách liền đi về phía ngoài.
……
Một tiếng sau, Tào Lệ Phi cầm đơn thỏa thuận ly hôn mà Liêu Vi đã kí vội vàng chạy đến tập đoàn Âu Dương, nhưng lại bị thư kí báo rằng Âu Dương Lập không ở công ty.
Trong lòng bà lấp lửng có điềm báo không lành, vội vàng chạy đến bệnh viện, trong phòng bệnh trống không, quả nhiên không có bóng dáng của Hòa Miêu.
Hỏi bác sĩ của bệnh viện mới biết, Hòa Miêu bị Âu Dương Lập ẵm đi, lúc này đang tiến hành phẫu thuật.
Bà vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật, liền nhìn thấy Âu Dương Lập ngồi trên ghế màu xanh lam ngủ gật, bà lập tức nổi lên cơn giận dữ.
Một cái tát “bốp” lên mặt của anh.
Âu Dương Lập lập tức tỉnh ngủ, trên mặt còn đau điếng, anh nhìn vào Tào Lệ Phi, sờ lên mặt của mình, “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Mẹ làm gì à? Con làm gì cháu của mẹ rồi?” Tào Lệ Phi nhìn anh, ánh mắt sắc nhọn hận không thấu muốn tát anh thêm một cái, trực tiếp chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật.
“Mở cửa! Người bên trong nghe rõ, không được phẫu thuật, nếu như cháu tôi có mệnh hệ gì, bệnh viện các người chuẩn bị tháo dỡ đi!” Tào Lệ Phi kích động đá một cái vào cửa đóng kín của phòng phẫu thuật, “Nghe thấy không, tôi nói không được phẫu thuật!”
“Mẹ, mẹ biết phá thai không đau 30 phút, mẹ đến trễ rồi.” Âu Dương Lập đứng đằng sau bà, sắc mặt vô cảm nhìn vào cửa.
Trên mặt anh còn tàn dư dấu tay rõ rệt, nhưng trong mắt anh lại không hề có cảm tình.
“Lập Nhi!” Tào Lệ Phi quay đầu liền là tiếng quát mắng, “Con tại sao có thể như thế? Đó là con của con, cháu của mẹ!”
“Mẹ! Đây là con hỏi mẹ mới phải chứ? Nếu như không phải con hạ quyết tâm đối phó Cảnh thị, con cũng không biết rằng năm năm trước mẹ đã làm gì Bùi gia rồi? Mẹ để Bùi Nhiễm Nhiễm rời khỏi con? Mẹ rõ ràng biết trong lòng cô chỉ có một mình cô ấy, con đã nghe theo ý mẹ cưới Liêu Vi, bây giờ con chỉ muốn ở bên người phụ nữ con thích, chỉ cần đánh bại Cảnh Thần Hạo, Nhiễm Nhiễm chính là của con!” Âu Dương Lập lúc này đã không lo gì nhiều nữa.
Anh và Nhiễm Nhiễm thanh mai trúc mã mười năm, không lẽ không bằng Cảnh Thần Hạo sao?
“Bốp!” Tào Lệ Phi nhón chân lên, lại một tát lên mặt anh, "Đồ vô dụng, ả phụ nữ kia có gì tốt chứ?”
“Tốt hơn những phụ nữ khác mà con gặp! Nhiễm Nhiễm là mẹ trông từ nhỏ đến lớn, cô ấy có tốt không không lẽ còn cần con nói mẹ nghe sao?” Cơn đau trên mặt Âu Dương Lập lúc này không lo, chỉ nhìn vào bà thế này, ánh mắt kiên định.
“Cô ta tốt đến mấy cũng không thể làm con dâu của Âu Dương gia, các con sớm đã kết thúc rồi, huống chi trên hôn lễ của con, nếu như cô ta có thể nói ra những lời nói đó, cô ta đã biết sự sụp đổ của Bùi gia liên quan đến chúng ta, con cảm thấy cô ta còn có thể an phận thủ thường ở bên con sao? Con trai, con đang nằm mơ đấy!” Tào Lệ Phi lúc này cũng mặc kệ lòng của Âu Dương Lập nghĩ gì, bà làm sao có thể chấp nhận ả phụ nữ Bùi Nhiễm Nhiễm kia.
Tào Lệ Phi quay lưng lại một chân đá mạnh vào phòng phẫu thuật, “Mở cửa! Không được phẫu thuật! Nghe rõ không!”
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, sau lưng ông còn có y tá và Hòa Miêu nằm trên giường bệnh theo sau, hai mắt cô nhắm chặt lại, trông bộ dạng như là ngủ rồi.
“Bác sĩ, cháu của tôi còn không?” Tào Lệ Phi lập tức lên trước, nắm lấy cánh tay bác sĩ tra hỏi.
“Phu nhân, vẫn còn, suýt nữa chúng tôi đã phẫu thuật rồi, chúng tôi vừa mới chuẩn bị bắt đầu thôi!” Bác sĩ có lỗi nhìn vào bà, vừa nãy nghe được âm thanh bên ngoài, bọn họ đâu nào dám có cử động gì.
“Tại sao vẫn chưa phẫu thuật, các người đã vào trong 15 phút rồi!” Theo như thường lệ, 15 phút cũng tiến hành được nửa quá trình rồi.
Trong tưởng tượng của anh, đứa con đã lấy ra một nửa, không thể nào để một nửa còn lại trong bụng.
“Âu Dương tiên sinh, chuyện là thế này, chúng tôi vừa mới chuẩn bị chích thuốc mê cho bệnh nhân, cô ấy đột nhiên tỉnh dậy, vùng vẫy mãnh liệt, chúng tôi không mấy dễ dàng khống chế cô ấy lại, vừa chích xong thuốc mê đấy!” Bác sĩ lúc này trán đã lấm tấm mồ hôi, bọn họ chỉ qua là làm một cái tiểu phẫu thôi, tại sao lại trở thành thế này.
“Tốt tốt, bác sĩ cám ơn ông! Phiền ông đưa cô ấy vào phòng bệnh.” Tào Lệ Phi nhìn vào Hòa Miêu đang nằm, chỉ cần cháu của bà vẫn còn là chuyện tốt.
Âu Dương Lập lạnh lùng đứng tại chỗ, chỉ lướt nhìn qua Hòa Miêu, không muốn nhìn cô nữa.
Tào Lệ Phi từ trong túi xách lấy ra đơn thỏa thuận ly hôn mà Liêu Vi đã kí, vứt thẳng lên người của Âu Dương Lập, “Đơn thỏa thuận ly hôn, nắm bắt thời gian đi làm sổ ly hôn đi, kết hôn với Hòa Miêu!”
“Không thể nào! Con sẽ không kết hôn với Hòa Miêu!” Âu Dương Lập nắm chặt đơn thỏa thuận ly hôn trên tay.
Anh mặc kệ đơn ly hôn này Liêu Vi làm sao đồng ý kí tên, nhưng anh tuyệt đối không thế nào vừa ly hôn, liền kết hôn với người phụ nữ khác!
“Không lẽ con muốn con trai con sau này làm một đứa con riêng? Mẹ nói con nghe, chuyện này con nhất thiết phải nghe lời mẹ, đợi sức khỏe của nó đỡ chút rồi, sẽ mở buổi họp báo, con không mở mẹ giúp côn mở! Con không tuyên bố, mẹ giúp con tuyên bố!” Tào Lệ Phi nói xong câu nói này, trực tiếp bỏ đi.
Hào hứng đi thăm Hòa Miêu.
Âu Dương Lập đứng tại chỗ, đèn đỏ của phòng phẫu thuật đã chuyển thành màu xanh, sau đó tối đi.
Trên hành lang trống không chỉ còn lại mình anh, đơn thương độc mã đứng tại chỗ.
Trong đầu của anh hiện ra hình ảnh của Nhiễm Nhiễm, bất kể là nụ cười tươi vui của năm năm trước, hay là nụ cười lạnh nhạt với anh bây giờ, trong lòng anh đều là một nỗi đau đớn.
Trong phòng bệnh Hòa Miêu đột nhiên tỉnh giấc, vừa mở to mắt, cô liền khóc lóc không ngừng.
“Hu hu hu hu, đứa con của tôi! Đứa con của tôi mất rồi!” Hòa Miêu nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, ngay cả người ngồi kế bên còn chưa nhìn rõ là ai, liền bắt đầu khóc to lên.
Tào Lệ Phi nhìn thấy cô như thế, càng đau lòng hơn, đưa tay nắm lấy tay cô, dịu dàng nhìn vào cô, “Miêu Miêu, con của con vẫn còn, Lập Nhi chỉ là đùa một chút với con thôi!”
Trên tay Tào Lệ Phi cầm tờ phiếu siêu âm, trên đó trong tử cung có một hạt đậu nho nhỏ, đó là đứa con của cô.