Bùi Nhiễm Nhiễm xém chút hộc máu ra ngoài, thích hợp xây mộ phần?
Anh có nhầm không?
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh, lương tâm anh kiến nghị?? “Tuy Cảnh Thị làm về mảng bất động sản nhà đất, nhưng mảng liên quan đến mộ phần, trước giờ hình như chưa hề can thiệp, Cảnh Tổng xin người cẩn trọng chút?”
Chắc lòng anh lại nổi loạn, muốn đem xưởng làm ngọc đá trực tiếp thay đổi lập mộ phần chứ?
“Em nói không thì không vậy….” ngữ khí Cảnh Thần Hạo chiều chuộng nhìn cô, làm như vẻ cô nói gì thì chính là vậy.
“Thực ra em thấy kiến nghị lập mộ phần không tệ, nếu kiến nghị này là thật, Cảnh Tổng có thể để lại cho em 1 mảnh không? Kiếp sau em vẫn muốn làm thiếu gia tiêu diêu tự tại!” Sắc mặt của Hà Hoa Huy trông có vẻ còn nghiêm túc hơn Cảnh Thần Hạo.
Chắc là 2 bọn họ đang nói đùa?
Bùi Nhiễm Nhiễm thật là cạn lời.
Tiễn Hà Hoa Huy đi, cô cũng không vào văn phòng của Cảnh Thần Hạo nữa, công việc hôm nay của cô! Cô mới làm có tí đã tới giờ xuống ca.
Sao mà thư ký trưởng lại bận như thế, cô thật sự khâm phục Lâm Tri Hiểu, trước đây sao có thể chống đỡ nỗi.
Liêu Vi ngồi trong nhà, ngày nào cô cũng nhận được đơn đề nghị ly hôn của Âu Dương Lập, nhưng cô đều không kí, ngày nào cũng trực tiếp ném đi, rồi lại có người đem tờ khác cho cô.
Bao nhiêu ngày nay, Âu Dương Lập chưa từng qua đây, điều đang ghét nhất là, cái con Hòa Miêu kia cứ tưởng giả có bầu thì lại có bầu thật.
Nếu lúc đầu cô đem chuyện có bầu nói cho Tào Lệ Phi thì bà ta cũng sẽ làm thế?
Đáp án của bà là sẽ không?
Liêu Thị đã bị Cảnh Thần Hạo quậy thành như thế, Tào Lệ Phi nhanh chóng muốn cô ly hôn với Âu Dương Lập, sau lưng cô còn hẹn gặp cô thiên kim tiểu thư Danh Viên, điều này không phải cô không biết.
Liêu Thị giờ phải dựa vào Đông Sơn, trước đây cô nói bóng nói gió nhằm mượn tiền mấy lần, Tào Lệ Phi đều nhanh chóng chuyển đề tài khác, đến nhìn thẳng mắt cô cũng không thèm nhìn.
Huống hồ cô biết chắc Âu Dương Lập không muốn có con, cô mới cẩn thận dè dặt như thế, nhưng lại không phòng Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Thiếu Phu nhân, lão phu nhân đến rồi.” Người giúp việc báo.
Liêu Vi liếc nhìn cô giúp việc, “Đến thì đến, chả lẽ ta lại đuổi bà ta đi?”
“Ngọn lửa trong lòng con lớn quá nhỉ!” giọng nói Tào Lệ Phi vọng vào.
Liêu Vi cúi đầu nhìn ly trà trên bàn, ngọn lửa trong cô thật là quá lớn. từ sau khi cô mất đứa con, ngọn lửa trong cô chưa bao giờ tắt.
Giờ nghe thấy giọng bà ta cô càng tức.
Trong mắt bà ta cô chỉ là thứ để lợi dụng mà thôi.
“Nói đi! Cần bao nhiêu tiền mới chịu ly dị?” Trong tay Tào Lệ Phi móc ra chi phiếu, trên đó đã ký sẵn tên.
Tào Lệ Phi ngồi xuống ghế, trợ lý phía sau bà ta đưa 1 cây bút ra, đến trước mặt Liêu Vi, “Tôi biết cô không muốn ly hôn vì cần tiền, cô cứ nói 1 con số, tôi đều đáp ứng cho cô, dù sao thì cháu của nhà họ Âu Dương không thể là con riêng được!”
Liêu Vi nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta, thật là muốn xé nát mặt bà, lúc đầu nếu không phải thật lòng thích Âu Dương Lập, sao mà bà ta kêu cô kết hôn là cô chịu kết hôn chứ!
Cô luôn nghe lời người phụ nữ này, nhưng khi cô thật sự cần giúp đỡ, đến 1 cọng cỏ cứu mạng bà ta cũng không chịu bố thí.
“Mẹ, Hòa Miêu chỉ là 1 thiên kim nhỏ nhoi trong 1 gia đình nhỏ, đâu thể so sánh với sự nghiệm lớn mạnh của Liêu Thị nhà con, cho dù Liêu Thị sập rồi, nhưng danh tiếng của nó vẫn còn, con có 1 chủ ý rất hay, mẹ cứ để cô ta để con, sau khi đẻ con ra, sẽ lấy danh nghĩa là con của con.” Muốn cô ly hôn, sao lại có thể dễ dàng như thế.
“Đó là con của Hòa Miêu Và Lập, sao lại làm con của con được?” Tào Lệ Phi rất không đồng ý, điều quan trọng là con bà không thích cô ta tí nào.
“Không lấy danh nghĩa con của con cũng được, vậy coi như con riêng của anh ấy! Huống hồ giờ còn chưa biết là trai hay gái! Sao mẹ lại để bụng như vậy? Nếu lúc Liêu Thị còn chưa phá sản, mẹ đưa tay chi viện, thì giờ đâu ra nông nỗi này, con của con cũng không mất!’
Cô hận Tào Lệ Phi vô cũng, và hận cả con Bùi Nhiễm Nhiễm!
Cô ta rõ ràng không còn yêu Âu Dương Lập, sao lại còn hại chết con cô, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta thuần khiết như 1 đóa hoa sen trắng, nhưng nhìn đôi tay cô ta, thật là 1 con đàn bà tàn ác và nhẫn tâm.
“Con của con, con có con sao? Trước đây không có, sao nói có là có? Lại sảy thai? Ai tin?’’ Tào Lệ Phi nhìn bụng của cô, ánh mắt rất khinh bỉ.
Liêu Vi để ý ánh nhìn bà ta, trong lòng càng thêm điên lên, gần đây Cảnh Thị và tập đoàn Âu Á đang cạnh tranh như nước với lửa trên thương trường, Tào Lệ Phi đâu còn tâm tư quan tâm đến chuyện này.
Chẳng lẽ là Âu Dương Lập bảo bà ta đến?
Vợ chồng bao nhiêu năm, anh ta thật là không có chút tình cảm nào sao?
Buộc cô phải ly hôn mới thôi?
‘‘100 triệu, 1 đồng cũng không được thiếu!’’ Liêu Vi lạnh lùng mở miệng, tay cô vẫn chưa khỏi, lâu lâu còn phát đau.
Nhưng so với nỗi đau của bàn tay, tim cô càng đau nhỏi và bất lực.
‘‘100 triệu, cô đáng giá như thế sao!’’ Tào Lệ Phi cười nhạo cô, “Cô thật quá coi trọng mình!”
‘‘Không phải tôi đáng giá như thế, mà là đứa cháu bảo bối chưa ra đời của bà đáng giá như thế, nếu bà muốn nó trở thành đứa con riêng, tôi không ý kiến, tóm lại tôi sẽ không chịu ly hôn, trừ khi bà giết tôi, nhưng tôi nói trước, tôi đã mời luật sư, nói rõ với bà ta, tôi sẽ không tự sát, nếu tôi gặp điều gì không may hoặc ngoài ý muốn, kêu bà ta phải báo cảnh sát điều tra rõ ràng, những người tình nghi tôi đều nói thật cụ thể rồi’’ ở nhà Âu Dương lâu như thế, đối với thói quen của Tào Lệ Phi cô vẫn hiểu rất rõ.
Tào Lệ Phi nhìn cô, giống như 1 người lạ vậy, từ lúc nào cô lại có đầu óc như thế!
Điều khiến bà không ngờ là, Liêu Vi lại tính sâu hơn bà.
‘‘Chi phiếu ký rồi?’’ Liêu Vi cười nhẹ, ‘‘Tôi dẽ chuyển tiền trên chi phiếu này qua tài khoản tôi trước, sau khi tôi nhận được tiền sẽ ký xác nhận, nếu không, chúng ta cứ ngồi mà đợi đi! Nguyện rằng con dâu tương lại và cháu tương lại của bà có thể đợi đến ngày chết của tôi.’’
Cô không hề quan tâm Tào Lệ Phi chọn gì, tiền hay là ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.
‘‘Cô, không tệ!’’ Tào Lệ Phi cúi đầu ký chi phiếu.
Liêu Vi nhìn động tác của bà ta, lòng bất giác cười lạnh.
Giờ tập đoàn Âu Á cần tiền như thế, mà lại cho cô 100 triệu, xem ra họ muốn cô ly dị.
Sớm muộn gì sẽ có ngày Âu Dương Lập hối hận, còn về Hòa Miêu, thật là không cần cô đối phó, tuyệt đối không để đứa con cô ta ra đời.