Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 267




Anh ta ngồi xổm xuống bế Hòa Miêu đứng dậy, liền chạy ra phía ngoài, Tào Lệ Phi phía sau nhìn thấy tình hình như thế, vẻ mặt giận dỗi nhìn người giúp việc, "các người ăn nhằm gì thế, không biết ngăn cản à? Cút đi hết cho tôi!"

Bà ta nói xong lập tức đi theo ra ngoài, "Lập nhi à! Cẩn thận đứa cháu cưng của mẹ đấy!"

Hòa Miêu đang dựa vào lòng của Âu Dương Lập nghe hai chữ cháu cưng, cánh tay nhỏ bất an nắm lấy áo sơ mi của Âu Dương Lập, "anh Âu Dương, em không sao, chỉ là vết thương nhỏ"

"Đừng nói nữa, mảnh vỡ trên người em quá sâu, cần phải đến bệnh viện lấy ra" giọng của Âu Dương Lập dịu đi chút.

Rốt cuộc đã theo anh ta bao lâu rồi, nhìn thấy cô ta bị thương ra nông nổi này, trong lòng có chút không vui, sự giận dữ đối với Liêu Vi càng lên cực điểm.

Người phụ nữ như cô ta làm sao có tư cách ở bên anh nữa, có tư cách gì làm người phụ nữ của anh ta nữa, không sánh bằng một sợi tóc của Nhiễm Nhiễm.

Cô ta nói vết thương trên tay mình là bị Nhiễm Nhiễm làm, anh ta không tin một lời!

Hà Miêu như muốn nói thêm gì, nhưng cô ta quả thật rất mệt, rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.

Cô ta dần dần nhắm mắt lại, bên tai dường như vẫn còn nghe thấy tiếng của Tào Lệ Phi, miệng bà ta luôn nhắc tới đứa cháu yêu của bà ta, làm sao đây?

Cô ta rõ ràng không có thai!

Hòa Miêu dần dần mất đi ý thức, chờ đến khi cô ta tỉnh, trời đã tối rồi, cô ta cảm thấy bên cạnh có người, không dám mở mắt ra.

"Bác sĩ, sao vẫn không tỉnh nhỉ? Cứ như vậy có ảnh hưởng đến cháu tôi không?" giọng nói lo lắng của Tào Lệ Phi loi lói bên tai.

Cháu à? Chẳng lẽ trong bệnh viện bọn họ không tìm bác sĩ kiểm tra cho cô ta sao?

Thật tốt quá!

"Ừm......" cô ta ừm một tiếng, mới bắt đầu mơ màng mở mắt tỉnh dậy.

Tào Lệ Phi vừa thấy cô ta tỉnh, bà ta lập tức cười òa, "đói rồi phải không? Đã hầm canh gà cho con rồi, dậy uống đi nào."

Tào Lệ Phi đỡ cô ta dậy, liền đổ một chén canh thịt gà, bác sĩ trong phòng bệnh vừa nhìn thấy cô ta tỉnh dậy yên tâm rời khỏi.

Cô ta vẫn còn chút lờ mờ, trong phòng bệnh không thấy bóng dáng của Âu Dương Lập, "anh Âu Dương đâu rồi?"

Sắc mặt Tào Lệ Phi đơ đi, vừa đưa cô ta đến bệnh viện là chạy lấy người, bà ta đi đâu tìm đây?

"Nó canh chừng con nãy giờ vừa mới rời đi thôi! Bác sĩ nói con không sao, em bé cũng không sao, nhưng mà sau này phải cẩn thận hơn, con đừng quan tâm đến Liêu Vi nữa, mẹ sẽ làm chủ thay con." Tào Lệ Phi đưa tay sờ vào Bụng của cô ta, vẻ mặt hiền từ.

"Em bé có thật không sao không? Bác có gạt con không? Sáng nay chị còn đá vào bụng con hai cái nữa mà!" Hòa Miêu có chút phản ứng lại, cô ta có thể mang thai thật rồi.

Đây có được tính là gặp được đại vận rồi!

Ngay cả ông trời cũng giúp cô rồi!

Sắc mặt của Tào Lệ Phi lạnh lại, "con đừng nhắc đến nó trước mặt ta nữa, bản thân nó không có bản lĩnh mang thai, nó đố kỵ con!"

"Nhưng mà chị chả phải nói rằng bị sảy thai rồi sao? Bị cái người không biết là Bùi Dĩ Hàn hay Bùi Nhiễm Nhiễm hại rồi." Sắc mặt Hòa Miêu vốn dĩ có chút trắng bệt, vẻ mặt hiện rõ sự tội nghiệp thực sự khiến người khác đau lòng.

"Đừng nhắc đến tên người phụ nữ này, cả hai người họ ta đều không thích, vả lại cái người đàn bà Liêu Vi đó cũng không đơn giản, nó nói mang thai là mang thai à, ta thật sự không tin nổi!" Tào Lệ Phi cười òa, "đừng nói những chuyện đó nữa, con hãy dưỡng cho tốt, Lập nhi là của con, vị trí thiếu phu nhân của Âu Dương gia là của con rồi."

"Cám ơn mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc anh Âu Dương thật tốt, và hiếu thảo với mẹ." Hòa Miêu cười ngọt ngào, sâu sắc khiến Tào Lệ Phi vui lòng.

"Ngoan, uống nhiều nữa nào, sức khỏe dưỡng cho tốt, con ốm quá rồi" Tào Lệ Phi đã lâu không chăm sóc một người như thế này,

......

Khách sạn lớn Cảnh Thiên

Bùi Nhiễm Nhiễm đang ngồi ngay thẳng bên cạnh Cảnh Thần Hạo, cắm cúi nghiêm túc ăn cơm.

Anh ta nói ra ngoài ăn cơm, nhưng không nói cùng ăn cơm với anh em trí cốt của mình, việc gặp gỡ như thế chẳng lẽ không thể báo trước với cô ta à?

Mẫn Lệ nhìn cô ta vài mắt, lớn giọng rống lên một câu, "chị dâu có tí quen mặt á!"

"Đương nhiên là quen mặt rồi, là bạn gái thanh mai trúc mã trước kia của Âu Dương Lập, Bùi Nhiễm Nhiễm á!" Đường Tư Điềm ngồi kế bên Đường Sóc nhắc nhở anh ta.

Cô ta biết lúc Đường Sóc muốn ra ngoài, bèn cứng đầu đòi theo, cô ta muốn đến xem sự việc trên mạng nói có thật không.

Nhưng bây giờ sự thật bày trước mặt cô ta, cô ta muốn không thừa nhận cũng không được, khi nghĩ đến bản thân lại đem hình của Bùi Nhiễm Nhiễm cho Bùi Nhiễm Nhiễm xem, cô ta bây giờ hận đến độ muốn lập tức ném phăng cái điện thoại đi.

"Không phải, tôi hình như lúc trước đã gặp qua cô ta!" Mẫn Lệ như nhớ ra điều gì, lần trước anh ta nói gặp tiếng sét ái tình với người phụ nữ thì ra là chị dâu này.

May thay đã bị Cảnh Thần Hạo thu phục rồi, cái bí mật này anh ta nhất định chôn cất trong bụng, có chết cũng không để cho người thứ hai biết được.

"Người đẹp cũng quen mặt à." Bùi Nhiễm Nhiễm bất thình lình lên tiếng.

"Hehe, đó là phúc lợi của một người đẹp mà!" Mẫn Lệ ngượng ngùng cười khẽ, "uống rượu uống rượu, ăn cơm ăn cơm!"

Mẫn Lễ bưng ly rượu lên hướng về phía Đường Sóc mời, tối nay anh cảm thấy sắc mặt của Đường Sóc có vẻ kỳ lạ!

Tuy rằng vẻ mặt luôn nở nụ cười nhạt nhòa ôn hòa, nhưng không nói ra được chỗ nào bất thường, anh ta nghĩ rằng tối nay chỉ có anh ta là người bất thường thôi!

"Anh tôi phải lái xe, không thể uống rượu, anh tìm Thích Thịnh Thiên đi!" Đường Tư Điềm lên tiếng chế ngự anh ta, cô cũng cảm thấy anh trai mình như có chút không vui.

Nhưng mà cô càng không vui hơn, bọn họ đáng ra phải để ý cô ta hơn chứ!

Thích Thịnh Thiên đang cầm ly rượu, thẳng thắn nhanh nhẹn tiến đến trước mặt anh ta cụng, "cạn!"

Bùi Nhiễm Nhiễm lẳng lặng bưng ly nước ép trái cây, nghiên đầu đến gần Cảnh Thần Hạo, "bỗng nhiên em chợt nghĩ, anh quá nghiêm túc rồi, tại sao lại đem theo một con chó đứng trước cửa khách sạn lớn của Cảnh Thị, vượng tài à!"

Vẻ mặt lạnh lùng cả buổi tối của Cảnh Thần Hạo cuối cùng bởi vì câu nói và tiếp cận của cô ta làm cho cười khẽ lên, "lời em nói, đương nhiên phải chấp hành đến cùng."

"Anh có nghe lời em đến vậy mới là lạ" lúc cô ta ở trên giường kêu nhẹ nhàng, nhưng lại không thấy anh làm theo.

Rõ ràng là người đàn ông không nghe lời rồi, còn giả tạo gì nữa!

"Anh Hạo, anh vẫn chưa kết hôn mà đã là nô lệ của vợ rồi, sau này cưới rồi sẽ như thế nào đây!" Mẫn Lệ nghe thấy cuộc đối thoại của họ, không nhịn được chêu chọc một câu.

"Cưới rồi" Cảnh Thần Hạo ảm đạm nhìn họ, "muốn lấy lì xì thì giờ có thể đưa luôn."

Anh ta vừa nói dứt câu, tất cả mọi người trong khu ghế lô như bị điểm huyệt ngây người ra hết, ngơ ngần nhìn họ.

Ly rượu trên tay Thích Thịnh Thiên đặt mạnh lên bàn, "anh Hạo, ngày nào em cũng đi chung với anh, anh kết hôn hồi nào, sao em không biết?"

Anh ta còn mặt mũi nào ở lại Cảnh Thị, chuyện như thế này mà anh ta vẫn không hay biết!

"Thích Thịnh Thiên, anh cũng không biết à?" Mẫn Lệ lớn giọng nói, "anh Hạo, anh thật không nể mặt anh em rồi!"

Tuy rằng Cảnh Thần Hạo đã kịp che đôi tai của Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng mà cô ta vẫn nghe rõ ràng, Mẫn Lệ lớn giọng nói chuyện như vậy, sau này người ta là gì dám sống chung với anh ta nữa chứ?

"Các người biết tin sớm hơn người khác, lại còn muốn sĩ diện à?" đôi tay của Cảnh Thần Hạo đậy chặt hai tai của Nhiễm Nhiễm không buông, sợ rằng anh ta thét lớn thêm tiếng nữa, hai tai của Nhiễm Nhiễm sẽ chịu không nổi.

"Anh nói nhỏ tiếng tí" Đường Sóc không thể chịu nổi nhăn mày lại, giọng nói anh ta nhỏ nhẹ như gió xuân phảng phất ngang mặt vậy.

Mẫn Lệ lập tức im miệng lại, dứt khoát không phát ra âm thanh nhìn họ, "anh Hạo, hai người kết hôn hồi nào vậy?"