Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 254




“An...Quân Huyền? Không quen.” Cô quả quyết phủ nhận, cô và An Quân Huyền chỉ là duyên hai phía mà thôi.

“Em chắc chắn?” Anh rõ ràng vừa nhìn thấy cô nhìn về phía đó, không phải anh ta thì là ai.

“Cảnh Thần Hạo, anh có cảm thấy là anh quá thần hồn nát thần tính rồi không?” Người nào cũng nhìn về phía đó nghĩ sao?

Ngay cả Đường Sóc cũng thế, rõ ràng là anh em tốt của anh, vợ bạn nhất định không được tơ tưởng, nói không chừng tận đáy lòng Đường Sóc không thích cô chút nào.

Cảnh Thần Hạo đơ người, anh thật sự thần hồn nát thần tính quá phải không?

“Tình địch cần phải giết ngay từ trong trứng nước.”

“Không phải ai mắt cũng có vấn đề như anh đâu, nghĩ là em là bánh bột thơm chắc.” Cô không còn gì nói nổi nữa.

Cảnh Thần Hạo dừng bước, cúi đầu nhìn vào cổ cô, hít một hơi, nói nhẹ, “Khẳng định… rất thơm.”

Đã là lúc này rồi. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống hai người, bóng hình hai người như có chút gì đó rất mê mị, Người phụ trách ánh đèn liệu có phải là đang cố ý không vậy!

Cô vừa có ý định rời ra, thì lại nghe thấy tiếng của người nữ dẫn chương trình truyền tới, “Hôn một cái! hôn một cái!”

Tiếng người dẫn chương trình vừa phát ra, nhan viên ở Cảnh Thụ liền náo nhiệt ồn ào hẳn lên.Tất cả mọi nguwofi ở trong công ty đều nhìn thấy hai người họ đi ra đi vào cùng nhau, tiếng đồn đã được truyền tai từ rất lâu, bây giờ bọn họ càng thêm phấn khích hơn.

“Cảnh tổng, người phụ trách ánh sáng và dẫn chương trình kiệu có cần trừ lương không?” Cô vẫn đang rất bình thường sao bây giờ lại trở thành tâm điểm chú ý thế này, khiêm tốn một chút mới mỹ đức.

Cảnh Thần Hạo làm gì có chuyện nghe theo lời của cô,sát gần bên tai cô nói một câu, “Thuận theo ý dân.”

Thật ra có thể không cần làm vậy, đại boss lời của anh nói mới có quyền lực cơ mà!

Khi môi của anh chạm vào môi cô, trong não bộ cô chỉ hiện lên bốn chữ, giả việc công làm việc riêng.

“Ồ Ồ…”

“Đá lưỡi đá lưỡi!”

“Một phút một phút, không được thả ra!”

Bọn họ đến để biểu diễn sao?

Bùi Nhiễm Nhiễm nhắm chặt mắt lại, thân thể mềm yếu dựa vào người anh,không được cam tâm tình nguyện đưa tay nắm lấy áo véc anh, nghe thấy bên tai có tiếng đếm ngược, cảm thấy não bộ của mình gần như lịm đi rồi.

Đại boss anh từ khi nào lại nghe lời nhân viên đến vậy?

“3,2,1…”Con số cuối cùng được kéo dài ra, bao nhiêu lâu vẫn hồi tưởng trong đại sảnh.

Nhưng hai người đã tách nhau ra rồi, cô thở rất mạnh, tinh thần vừa được định thần lại đã nhìn thấy trong đại sảnh, phát hiện miệng Lâm Tri Hiểu vẫn còn đang kéo dài”1”, rất tốt, Lâm Tri Hiểu cậu chết chắc rồi!

“Cảnh tổng, xem xem trên sự cống hiến khổ cực của tôi, tôi có được thưởng gì không?” Cô biết những người khác vẫn đang nhìn bọn họ, cho nên mới đưa tay đường hoàng nhận công từ đế vương.

“Ừ… thưởng cho em được có tên trong hộ khẩu của gia đình anh.” Âm giọng của anh không lớn, nhưng đại sảnh vừa mới yên tĩnh lại nên có thể nghe thấy rõ mồn một.

Cô cũng đã vào rất lâu rồi, đây giống như tìm một nơi thích hợp để công bố ra phải không?

- --------------- ----------------

“Em từ chối!” nhân cơ hội anh đang thả cô ra, cô quay người rời đi, vẫy vẫy tay quạt quạt mặt, “Nóng quá, nóng quá!”

“Bùi thư ký gan lớn thật!”

“Đúng thế! Vừa nãy tổng tài gần giống như cầu hôn phải không?”

“Nỡ lòng nào để tổng tài một mình chết chân ở đó, bản thân rời đi!”

Xung quanh có tiếng nghị luận ồn ào, Bùi Nhiễm Nhiễm vờ như điếc, tìm một chỗ ngồi xuống, vẫy tay về phía Lâm Tri Hiểu.

Nhưng Lâm Tri Hiểu vẫn chưa đi tới, ngược lại bước tới lại là người khác, Liêu Vĩ.

Cô nhìn thấy ở phía xa Cảnh Thần Hạo ánh mắt sắc lạnh đang bước tới, trong tim cô có chút thấy ấm áp yên định hơn.Anh lo sợ Liêu Vĩ người có tiền án kia sẽ làm gì không có lợi với cô.

“Cô có đem chuyện đó nói với những người khác hay không?” Trong tay cô ta cầm một cốc rượu đầy, tay đung đưa.

“Chưa.” Liêu Vĩ xem ra không được bĩnh tĩnh cho lắm, cô liền đứng lên khỏi ghế.

Cô vừa đứng lên, Liêu Vĩ cũng đứng lên cùng.

“Bùi Dĩ Hàn!” Cô ta uống một ngụm lớn.

“Ừ?”

Rượu trong tay cô ta hất mạnh lên mặt cô, “Xoẹt!” một tiếng, cốc rượu đầy đó bị hất mạnh lện mặt cô.

“Bùi Dĩ Hàn cô là con tiện nhân, trả con lại cho tôi! Trả con lại cho tôi! Đều do cô, là do cô!” Liêu Vĩ đột nhiên nhìn về phía cô hét lớn tức giận, nhìn cô ta lúc này chẳng khác gì mọt người điên.

Cô đưa tay vuốt rượu trên mặt, “Tôi làm gì con của cô!’

Bản thân cô là một người mẹ, kể cả có hận đến mức nào cô cũng không thể ra tay với một bà bầu được.

“Cô còn ngụy biện, chính cô đã cho người đến giết con tôi!” Liêu Vĩ gần như điên dại xông thẳng tới cô, dao trong tay cô ta đâm thẳng về phía cô.

“Bùi Dĩ Hàn! Cô phải đền mạng!” Sắc mặt Liêu Vĩ nhăn lại, trên mặt nở một nụ cười đầy thù hận.

“Nhiễm Nhiễm!”

Cô nghe thấy tiếng gọi của Cảnh Thần Hạo, theo phản xạ quay người nhìn về phía anh.Thân hình anh kéo mạnh cô lại, người cô gần như ép chặt vào trong lòng anh.Còn tay kia của anh nắm chặt con dao, dùng chân đạp cho Liêu Vĩ một cái, thân hình điên cuồng của cô ta ngã ra sàn.

Biến cố phát sinh quá nhanh, gần như chỉ trong một chốc lát.

“Bộp!”

Con dao trong tay của anh rơi xuống, Thích Thịnh Thiên xông tới nhanh chóng nhặt lên, lo lắng nhìn anh.

Bùi Nhiễm Nhiễm nắm chặt lấy tay anh, máu tươi cứ thể theo từng kẽ ngón tay anh rơi xuống nền gạch trắng, toàn cảnh hết đỗi kinh tâm, “Cảnh Thần Hạo, anh bị điên rồi có phải không?anh nghĩ tay anh làm bằng sắt thép sao!”

Mặc dù có chút đau đớn, nhưng cô không bị làm sao là tốt rồi.Tay trái không bị thương ôm chặt lấy cô, đôi môi dần bợt đi nói rât ân cần. “Lớp trang điểm của em nhòe hết rồi kìa.”

Cô đưa tay chạm lên mặt, lớp phấn nền xám kia, queen không lấy cho cô loại chống nước!

“Quan tâm đến chuyện trang điểm của em làm gì, nhanh lên, đi băng lại!”Cô nhanh chóng muốn rời đi, tay của anh còn đang chảy máu đây này!

“Không cần vội.” Anh vẫn còn chưa xử lý người phụ nữ gan to hơn trời kia, sao lại có thể đi được chứ.

Bùi Nhiễm Nhiễm khuôn mặt gần như muốn xỉu nhưng ngay lập tức lạnh lại, đôi mắt đẹp kia nhìn anh có chút căm hận, sao lại không vội cơ chứ.

“Bùi … Nhiễm Nhiễm?” Liêu Vĩ ngã trên sàn đang trợn tròn mắt, cô ta không chấp nhận nổi sự thật này.

Nhưng người phụ nữ khi nãy da tái xám kia, bị cô ta chạm vài cái lên khuôn mặt, lớp da trắng nõn dần dần bị lộ ra.

Khi cô ta nghĩ rằng hai người bọn họ không phải cùng là một người, thì sự thật lại tát thẳng vào mặt cô ta một cái đau đớn.

Âu Dương Lập khi nãy vẫn đang ở phía xa bị Cảnh Thần Hạo che khuất bây giờ cũng đang thẫn thờ nguyên một chỗ, trong phút chốc không chú ý đến vợ của anh ta vừa bị đạp đang nằm bẹp trên nền đất, chỉ ngờ nghệch nhìn về phía người phụ nữ đang lo lắng cho Cảnh Thần Hạo.

“Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!” Anh ta kích động bước tới, “Nhiễm Nhiễm!”

Bùi Nhiễm Nhiễm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, kéo Cảnh Thần Hạo bước đi. Âu Dương Lập cư thế đi theo bọn họ, “Nhiễm Nhiễm!”

“Cút! Tránh xa tôi ra!” Cô khắc nghiệt nói, kéo Cảnh Thần Hạo bước nhanh hơn.

Khi Âu Dương Lập định bước tới phía trước, một vài vệ sĩ mặc áo đen đã xuất hiện ở đại sảnh chặn anh ta lại. “Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm! Các người tránh ra!”

Những người đó giống như một bức tường thép kiên cố đứng yên, toàn thân phát ra một khí phách rất đáng sợ, làm cho người ta phải cảm thấy rợn tóc gáy.

Người trong đại sảnh vẫn có chút thất thần, không biết đang xảy ra chuyện gì, Bùi Dĩ Hàn không phải là Bùi Dĩ Hàn, là Bùi Nhiễm Nhiễm!

Vậy đó chẳng phải là đại tiểu thư của Bùi gia hay sao?

Âu Dương Lập thấy không thể thoát ra được, hoàn toàn trở nên im lặng, quay người bước vào trong.

Thích Thịnh Thiên lúc này đang cầm chiếc dao dính đầy máu, cúi xuống nhìn gương mặt Liêu Vĩ đang hoàn toàn sợ sệt kinh ngạc, “Âu Dương phu nhân, cô nói xem tôi nên chặt tay của cô, hay là cắt chân của cô bây giờ?”

“Không được! không được!” Cô ta chỉ là muốn tìm Bùi Dĩ Hàn báo thù, không ngờ được rằng cô ấy lại chính là Bùi Nhiễm Nhiễm!

“Thích tổng, có thể nể tình vì tôi, để tôi đưa cô ấy rời đi được không?” Âu Dương Lập bước thẳng tới, mũi giày cách Liêu Vĩ tầm một mét thì dừng lại.

- --------------- ----------------