“Tôi tệ thế này sao?” Cô lại nói một câu, hình như đang tự nói thầm, lại hình như đang hỏi anh.
Hình như bị thương thật rồi!
“Lâm Tri Hiểu, cô phải nhớ rằng cô là nữ hán tử, anh ta không đến là tổn thất của anh ta, thời gian không sớm nữa, tôi đưa cô về?” Anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác.
“Tôi rõ ràng dịu dàng như nước như thế, ở đâu giống nữ hán tử?” Lâm Tri Hiểu bất mãn liếc nhìn anh, cầm lấy túi xách của mình.
Sau khi ra ngoài, cô dừng bước chân lại, xúc động rơi lệ nhìn vào Thích Thịnh Thiên, “Thích tổng, tôi cảm thấy anh ngày thường khá không đáng tin cậy, nhưng tối nay phải cám ơn anh, nếu không tôi một mình ngồi ở đó khá ngượng ngùng thật.”
“Không……không có gì.” Anh cầm chìa khóa xe, nhìn vào cô, “Đi về hướng này!”
“Tôi có lái xe qua đây, Thích tổng tạm biệt nhé! Tối mai gặp.” Tối mai là dạ hội nguyên đán, bạn nữ của anh.
Thích Thịnh Thiên đứng bên cạnh xe nhìn cô đi xa, nghĩ đến ánh mắt tổn thương vừa nãy của cô, bực mình lắc đầu, chuyện ngốc này, làm một lần đủ rồi.
Dạ hội nguyên đán mừng năm mới mỗi năm của Cảnh thị quan trọng nhất trong năm, tổ chức ở khách sạn lớn Cảnh Thiên, sẽ có rất nhiều đối tác và lãnh đạo cao tầng tham gia.
Các chương trình của công ty đều ở trong dạ hội nguyên đán, tiền thưởng mỗi năm của nhân viên có thể chi lên đến chục triệu, lương đãi ngộ ổn định.
Lâm Tri Hiểu vì chương trình này đã bận rộn suốt một tháng, cuối cùng ở tối nay có thể kiểm nghiệm thành quả rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm ở nhà ngủ được nửa ngày, buổi chiều phi tự nguyện dẫn đến Ma Hoán, trước mặt Queen.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Cảnh Thần Hạo đang ngồi sofa ở phía sau, mặt cô bây giờ không có trang điểm gì, tại vì lúc cô bị dẫn đi, ở trên xe nói qua một câu, phấn vàng mật cũng nhờ Queen vẽ dùm cô, sao đi chăng nữa anh cũng gặp qua rồi.
Cảnh Thần Hạo biết được Queen không ngờ nhìn được khuôn mặt của cô trước anh, liền giận rồi.
Đến bây giờ không nói với cô một chữ nào, đúng là người đàn ông nhỏ nhen.
Âu Dương Lập kia cũng sớm hơn anh mười phút!
“Trang điểm tốt vào! Trang điểm xấu cũng không sao!” Cô nhíu đôi mày, cười nói với Queen.
“Không được, cho dù là phấn vàng mật, tôi cũng phải để cô xinh đẹp!” Queen nói xong liền bắt đầu trang điểm lên mặt cô.
Cảnh Thần Hạo ở đằng sau ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn bọn họ một hồi, lại cúi xuống, im lặng lật cuốn tạp chí bên cạnh rất nhàm chán với anh ra.
Hai tiếng sau, trên tay Queen cầm lấy bàn chải trang điểm hào hứng đi đến bên cạnh Cảnh Thần Hạo, “Cảnh tổng! Tuyệt đối khiến anh sáng mắt lên!”
Cảnh Thần Hạo hơi nghiêng mắt, cơ thể hơi nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không ngẩng lên, thần sắc điềm đạm, lạnh lùng.
Sắc mặt cô cứng đơ lại, lập tức lấy bàn chải trên tay để ở phía sau, “Cảnh tổng, được rồi.”
Cảnh thần Hạo lúc này mới ung dung đứng dậy, rèm bên phải mở ra, Bùi Nhiễm Nhiễm mặc bộ lễ phục màu trắng từ từ đi ra, trên mặt vẫn là khuôn mặt vàng mật, chỉ là lớp trang điểm nhìn rất đẹp, xứng với nụ cười đoan trang của cô lúc này, lấp ló hiện ra sự cao quý kiều diễm giống với khí chất của cô lúc chưa trang điểm xấu đi vậy.
Nhiễm Nhiễm của anh, bất kể xấu làm sao, đều là đẹp cả.
Bùi Nhiễm Nhiễm đi đến bàn trang điểm cầm lấy mắt kiếng cổ của cô, Queen ở bên cạnh như là nhìn thấy thiên tai diệt vong vậy, “Đừng, Đừng như thế!”
“Cô Bùi, cô rõ ràng là một nữ vương party sáng chói, nhất định phải biến mình thành cô giáo chủ nhiệm, hay là tôi tìm một cây thước cho cô?” Tâm huyết của anh đấy!
Tiêu tan hết rồi!
Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn và đôi chân lộ ra ngoài, “Anh còn nói, ai bảo anh tìm váy ngắn cho tôi?”
Không ngờ lại chọn cho cô một bộ lễ phục kiểu ngắn, đây là mùa đông đấy!
“Không phải còn có loại ren kiểu lửng sao! Không lạnh đâu, tin tôi đi!” Cô nhất định trang điểm thành khuôn mặt như thế, không thể trách anh phối đồ như thế cô, mới có thể có được khí chất kiều diễm kia, quả thật tuyệt đẹp.
Mắt kính ấy quả thật là tai hại trong tai hại!
Cô lạnh lùng liếc nhìn anh, “Anh có bản lĩnh bây giờ đưa thước cho tôi!”
Anh dám cho cô, cô sẽ dám lấy, thuận tiện trên đường đánh người đàn ông nhỏ nhen kia.
Queen ngây người tại chỗ, người thường cũng biết là anh đang nói đùa, người phụ nữ này là cố ý đấy.
Cảnh Thần Hạo đi đến bên cạnh cô, một tay ôm lấy eo cô, “Đẹp mà, không được cởi.”
Queen lại một lần ngây người, ánh mắt thẩm mỹ của Cảnh tổng và người thường quả nhiên không giống nhau, anh thân là giáo chủ thời thượng cũng không hiểu nổi.
Bùi Nhiễm Nhiễm dùng khuỷu tay đụng vào anh một cái, đôi mày nhẹ khẽ nhíu. “Anh không giận nữa?”
“Còn.” Anh lạnh lùng trả lời, nhưng ở lúc này lại buông lỏng eo cô, cởi áo khoác trên người ra, khoác lên người cô.
Trên người đột nhiên có sự ấm áp, sự ấm áp đồng thời còn có hơi thở thoang thoảng đến từ anh, anh đang giận, cô không đắc tội anh không được sao?
Người đàn ông không thể hiểu nổi, cô mặc kệ.
Đến khách sạn lớn Cảnh Thiên, cô vứt áo khoác của anh trên xe, Cảnh Thần Hạo lạnh nhạt nhìn vào cô, đi xuống xe trước, đứng kế bên xe đưa tay cho cô.
Đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh, nắm chặt, từ tốn xuống xe, lúc xuống xe áp vào bên tai anh, thì thầm nói một câu, “Khuôn mặt anh giận vẫn khá lạnh lùng đấy, tiếp tục duy trì.”
Cảnh Thần Hạo lập tức trầm mặt lại, người phụ nữ này chỉ biết chống đối anh.
Đại sảnh được trang trí phồn hoa, đèn trang sức thủy tinh rủ xuống tự nhiên, chiếc bàn ăn dài đang để những món ăn và dụng cụ ăn uống màu bạc, khăn ăn màu tím được gấp thành hạc giấy, trên bàn ăn trang trí hoa hồng màu trắng và hoa chấm bi màu tím nhạt, hoàn mỹ hiện ra được tầng lớp quý phái thời thượng, khiêm tốn xa hoa có nội hàm.”
Màu sắc phối hợp rất phù hợp tâm ý của cô, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng không cảm thấy giận nữa.
“Ánh mắt của Lâm Tri Hiểu khá tốt mà!” Cô cười cười, tay đang quàng lên cánh tay hơi động đậy, “Cảnh tổng, đợi một lát có nên phát thưởng nhân viên tốt nhất cho cô ấy.”
“Cô ta vẫn chưa có tư cách ấy.” Nếu như cô ta ở ngày đầu tiên nói anh nghe, Bùi Dĩ Hàn là Bùi Nhiễm Nhiễm, đừng nói là thưởng nhân viên tốt nhất của năm nay, mỗi năm đều phát cho cô ta cũng được.
Đáng ghét là, cô ta cái gì cũng không nói!
Tri Hiểu à! Cô đã cố gắng hết sức rồi!
“Thư kí Bùi tối nay đẹp thật!” Thích Thịnh Thiên cầm ly rượu bước qua, lúc nhìn thấy cô đôi mắt liền sáng lên, lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc như thế.
“Hoàn mỹ hiện ra được cái gì gọi là phật nhờ dát vàng, người nhờ y phục.” Thích Thịnh Thiên cầm lấy ly rượu trên tay phục vụ, đưa đến trước mặt Cảnh Thần Hạo, “Anh Hạo, ánh mắt thẩm mỹ khá tốt.”
Cảnh Thần Hạo từ tốn đưa tay lên, phi nhanh lấy mắt kiếng trên mũi cô xuống, “Như vậy đẹp hơn.”
Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn đang nhìn Lâm Tri Hiểu kế bên Thích Thịnh Thiên, hết hồn khi bị anh lấy mắt kiếng đi, cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn vào anh, mắt kính bị anh tự nhiên bỏ vào túi quần.
Cảnh Thần Hạo anh cũng cảm thấy giống em giống cô chủ nhiệm? Không cảm thấy như vậy tốt hơn sao? Còn có thể chơi cosplay, thú vị biết bao.
“Quả nhiên đẹp hơn!” Anh cạn ly với Cảnh Thần Hạo, mím môi uống một ngụm.
Lâm Tri Hiểu nháy mắt với Bùi Nhiễm Nhiễm, cô lập tức hiểu ngay.
“Cảnh tổng, hai người từ từ nói chuyện, đợi một lát gặp.” Cô quyết đoán buông tay anh, lên trước một bước, “Trợ lý Thích, mượn bạn nữ của anh một chút.”
Sau đó hai người đàn ông trố to mắt nhìn vào hai người rời khỏi, Thích Thịnh Thiên lại uống một ngụm rượu, “Anh Hạo, phụ nữ của anh bắt cóc bạn nữ của em.”
“Bạn nữ của cậu là ai?” Cảnh Thần Hạo không để ý hỏi ngược lại.