Anh vẫn nghĩ hai người họ chắc sẽ dắt tay nhau về, như vậy mới có thể giúp cho tình cảm giữa bọn họ.Nhưng hai gương mặt anh tú kia người này còn lạnh lùng thanh cao hơn người kia, giống như kẻ thù gặp nhau tám kiếp vậy.
“Có cần anh bế hộ không?” Cảnh Thần Hạo đưa chỗ thuốc trong tay nhìn cũng không nhìn thanh chóng đưa tới tay Dương Dương, Dương Dương cũng không nhìn anh nhận lấy thuốc.
“Không cần, anh lái xe, đoạn đường ngắn như vậy em bế là được rồi.” Cô ôm Noãn Noãn trong lòng, cười nham hiểm bước ra phía ngoài.
Trên đường trở về, Bùi Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại không được yên tâm cho lắm của Lâm Tri Hiểu, Noãn Noãn nói với cô ấy một tiếng không có vấn đề gì để cô ấy tắt máy.
Sau đó Noãn Noãn dựa vào lòng cô ngủ say luôn,sau khi về đến nhà cô ôm Noãn Noãn về giường ngủ, đắp chăn cho cô bé xong ngồi bên cạnh giường.
Dương Dương bê một cốc nước ấm bước vào. “Mami.”
Cô nhận cốc nước, nhìn gương mặt tự trách của Dương Dương, cô vuốt vuốt lên gương mặt cậu bé, “Dương Dương, không sao, không phải là lỗi của con, con không cần phải tự trách.”
“Mami, con là anh!’ Cậu bé chắc chắn phải chăm sóc tốt cho em gái, không cần biết cô vì vấn đề gì mà xảy ra chuyện, đều là lỗi của cậu bé.
“Dương Dương đã làm rất tốt rồi, chỉ có một chút không tốt mà thôi.” Cô nhỏ tiếng nói, không muốn đánh thức Noãn Noãn đang ngủ say kia, nhưng có chuyển cô cũng đã nói với cậu bé rồi.
“Chỗ nào không tốt? Con nhất định thay đổi.” Cậu bé tiến lại về phía cô, đứng trước mặt cô, chỉ còn chút xíu nữa là sà vào lòng cô rồi.
“Hôm nay con và daddy cùng nhau đi làm thủ tục xuất viện và lấy thuốc, khi quay về không được vui vẻ? Có chuyện gì sao? Daddy mắng con sao?” Cô nhìn Cảnh Thần Hạo vẫn giữ một nét mặt bình thản, trong thời gian này cô có thể thấy rất rõ ràng anh đối với Dương Dương nghiêm khắc như thế nào, đối với Noãn Noãn yêu chiều ra sao.
Sự khác biệt trong dạy dỗ con trai và con gái rất lớn, đương nhiên thái độ của Dương Dương và Noãn Noãn đối với anh ấy cũng rất khác biệt.
Sớm biết có ngày hôm nay, cô đã không ở trước mặt Dương Dương bồi nhiều chuyện xấu về anh như vậy rồi, Cảnh Thần Hạo để cho cậu bé giúp cô hiểu rõ, hiểu rõ việc mà Dương Dương nhận định trừ phi trong thâm tâm cậu bé thay đổi, nếu không cô cũng rất khó làm cho cậu bé trực tiếp hiểu rõ.
“Nói rồi.” Cậu bé gật gật đầu, “Con khiêm tốn chấp nhận cách giải thích của bố, không có giận Bố.”
Thật sự nói rồi!
Thật hiếu kỳ không biết anh đã nói gì.
Dương Dương như nhìn ra được cách nghĩ của cô, giải thích nói, “Daddy nói con đáng lẽ nên gọi cho bố. Hai người bọn con đều là đàn ông, cần phải bảo vệ phụ nữ trong gia đình!”
Còn một câu nữa, nhưng tốt nhất không cần để mami lo lắng.
Là do cậu bé sai, khi đó cậu bé quá hoảng, đợi đến khi cậu bé nghĩ tới việc gọi điện thoại, cô giáo Lục đã gọi điện cho mami rồi.
Hơn nữa cậu bé một chút cũng không muốn mami lo lắng.
“Daddy quá thủ đoạn rồi, con vẫn còn là một đứa trẻ, đương nhiên mẹ phải bảo vệ con.” Cô nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé, “Đi nghỉ đi!”
Nhìn Dương Dương gật đầu rời đi, Noãn Noãn cũng ngủ rất say, cô mới bước ra khỏi phòng của Noãn Noãn, quay trở về phòng riêng.
- --------------- ----------------
“Cảnh Thần Hạo!” Tiến thẳng về phía người đàn ông đang xem máy vi tính kia, “ Chúng ta cần nói chuyện về vấn đề giáo dục bọn trẻ.”
“Anh thấy chúng ta có thể bàn về vấn đề đẻ thêm đứa nữa.”Anh rời mắt khỏi màn hình, ngước đầu nhìn về phía cô, rất phấn khích.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh lạnh lùng, ngồi xuống phía đối diện anh, vừa định mở lời, người đàn ông ngồi đối diện đã mở lời trước.
“Con gái anh có thể không quản, Dương Dương là con trai.Đàn ông trong Cảnh gia nhất định phải giống anh, đừng nói đỡ hộ thằng bé, không có tác dụng.” Anh không muốn con trai mình ra ngoài thân thể yếu yếu ớt ớt được.
Bùi Nhiễm Nhiễm có một thoáng cảm giác bản thân bị chặn đứng, cô còn chưa nói gì nữa!
“Thằng bé từ nhỏ đã có tính trách nhiệm rất mạnh, mà em nghĩ không cần ép buộc cách của anh lên tahwfng bé.Nếu như thằng bé dám giống như anh, mười mấy tuổi đã ra ngoài đánh nhau, em sẽ cắt đứt tình mẫu tử với thằng bé!” Qúa loạn rồi.
“Chuyện lâu như thế rồi mà em vẫn nhớ à?” Anh cuối cùng cũng đặt máy vi tính lên trên bàn trà,ngoắc ngoắc ngón tay, biểu thị gọi cô ngồi lại bên cạnh anh.
Mà không phải như vẻ hội nhóm, mà giống như một cuộc chiến.
Bùi Nhiễm Nhiễm em chắc chắn trí nhớ của em không có vấn đề phải không?
“Khụ Khụ Khụ!Hình như anh có chuyện như thế mà?Em cũng chỉ là được nghe nói như vậy.” Cô bắt đầu giả bộ hồ đồ, cuộc sống như hiện tại tốt biết bao, cô không muốn Dương Dương sau này sẽ nhiễm phải những thứ không nên nhiễm.
Trong nhà có một người loạn là đủ rồi.
“Em qua đây, anh có thể kể tình tiết cho em nghe.” Anh lại ngoắc ngoắc ngón tay, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười rất nham hiểm, lông mày nhếch lên, nhìn là biết không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.
“Em vẫn còn phải làm việc, chuyện đàm phán ngày hom nay tới đây kết thúc.”Cô vội vã đứng lên khỏi ghế sopha. “Em đi xem Noãn Noãn thế nào, anh đừng có tìm em!”
Cửa phòng riêng “Rầm” một tiếng rất mạnh, Cảnh Thần Hạo lại nhấc chiếc máy vi tính tới trước mặt, tiếp tục làm việc.
Cứ thế mấy ngày trôi qua, miếng băng gạc trên mặt của Noãn Noãn cũng được tháo ra rồi, lưu lại một chút vết bầm tím.Mấy ngày hôm nay, Bùi Nhiễm Nhiễm vì không muốn cô bé bị sẹo, gừng, các loại tương đều không cho cô bé ăn.
Nhìn thấy vết thương trên trán của cô bé hoàn toàn biến mất, không có để lại chút sẹo nào cô mới cảm thấy yên tâm được.
Noãn Noãn của cô vẫn là Noãn Noãn xinh đẹp mỹ lệ, đáng yêu chết đi thôi.
Mới đó đã tới cuối tuần,Lâm Tri Hiểu hẹn cô đi uống cafe, cô vui mừng đồng ý.
Dưới đôi mắt u uất tức giận của Cảnh Thần Hạo, cô nhanh chóng rời đi.
Trước khi rời đi vẫn không quên quay đầu lại nhìn anh một cái, “Ở nhà nhớ chăm sóc Dương Dương Noãn Noãn đó.”
Cảnh Thần Hạo ngồi trên sopha bất động nhìn chằm chằm bóng hình cô rời đi, ánh mắt sâu thẳm lại.
Người phụ nữ này bỏ anh một mình đi ra ngoài sang trọng như vậy lại còn rất vui vẻ nữa!
Tới địa điểm hẹn gặp với Lâm Tri Hiểu, cô vừa bước xuống xe đã co rụt vai lại, nhanh chóng quấn khăn quanh cổ, gió mùa đông thật sự lạnh đến cắt da thịt.
Cửa hàng cafe này thuốc vị trí phồn thịnh nhất của trung tâm thành phố, bên cạnh chính là phố đi bộ phồn hoa thương nghiệp, nơi này người đi qua đi lại rất náo nhiệt.
Lâm Tri Hiểu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, đặc biệt bắt mắt.Khi nhìn thấy cô, kích động vẫy tay với cô: “Ở đây!”
Cô cười bước tới, nhận tiện gọi một cốc mocha, “Đi lượn phố à?”
“Đúng thế!Bọn mình uống chút gì đó cho ấm người, sau đó cậu đi mua quần áo với mình nhé!cậu xem xem mình có nên thay đổi kiểu tóc không?”Lâm Tri Hiểu chỉ vào tóc mình, mặt rất đăm chiêu, “Cậu thấy mình cắt ngắn thế nào, có phải là rất có hình tượng?”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy cô ấy nói, một lúc sau mới hỏi, “Cậu lại gặp chuyện gì à?”
“Aizzz…”Cô ấy vừa mới đang rất phấn khích bỗng nhiên xị xuống, “ Mẹ mình sắp xếp cho mình gặp mặt một người, cậu xem Dương Dương Noãn Noãn của cậu đã lớn đến vậy, còn mình thì vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.Cho nên mình thấy cũng chẳng phải chuyện gì cả, đi gặp xem thế nào!”
“Cậu chắc chắn đi gặp?” Có cần thiết phải tiêu tốn tình thần nhiều đến vậy để thay đổi không?
Vừa mua quần áo vừa thay đổi kiểu tóc?
Lâm Tri Hiểu thở dài, “Một câu có đi cùng hay không?”
“Đi.” Cô buột miệng, đương nhiên đi chứ.
Sau đó hai người họ vừa uống cafe vừa nói chuyện, nhưng Lâm Tri Hiểu đối với đối tượng xem mắt không được biết rõ cho lắm, dựa vào những gì mà mẹ cô ấy nói, điều kiện gần như không tồi.
“Mình đi rửa tay một chút.” Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy rời đi.
- --------------- ----------------