"Má mi!" Noãn Noãn ngọt ngào gọi, cũng vừa nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đi vào, ngẩn đầu lại hô lên một tiếng, "daddy!"
"Noãn Noãn ngoan." Điều anh lo lắng cuối cùng cũng yên tâm.
Trên đầu cô bé chỉ quấn băng gạt thôi, vừa mới nghe Nhiễm Nhiễm nói, anh ta nghĩ rằng rất nghiêm trọng.
Vẫn tốt, vẫn tốt.
Bùi Nhiễm Nhiễm thì không giống Cảnh Thần Hạo có thể dễ dàng yên tâm, ghét đến độ bắt trước cách anh ta, cởi đồ Noãn Noãn ra kiểm tra từ trên xuống một cách kỹ càng, nhưng cô bé không bị sao.
Cô ta nhìn vào cái đầu đang quấn băng của cô bé, "có đau không"
"Không đau, đều là Noãn Noãn không cẩn thận, tự mình bị té." Noãn Noãn ủy khuất nhìn cô ta, "bị vấp phải bậc thềm, huhu, sau này Noãn Noãn có bị sẹo không, có sẹo có phải là xấu lắm không? Má mi daddy và anh trai có phải không có thích mẹ không?"
Cảm xúc cô bé vốn dĩ rất yên tịnh nhưng khi nhìn thấy mámi daddy thì hoàn toàn bộc phát.
Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức ôm lấy cô bé, "Noãn Noãn là đẹp nhất, mámi và daddy và anh trai luôn luôn yêu thương con mà."
"Thật không?" cô ta vểnh cái môi nhỏ, nhìn thấu qua vai của Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩn đầu nhìn Cảnh Thần Hạo.
Cảnh Thần hạo khom người đến gần cô bé, đưa tay lau chùi nước mắt tức thời chảy ra của cô bé, "daddy luôn luôn yêu thích Noãn Noãn."
Anh ta chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày nói chuyện nhỏ nhẹ hiền hòa an ủi một đứa bé gái như vậy, nhìn thấy nước mắt của cô bé, trong lòng anh ta có chút não lòng.
"Anh trai cũng vậy." Dương Dương đúng lúc xỏ thêm một câu vào.
Anh ta nhìn thấy bộ dạng của Noãn Noãn, trong lòng luôn tự trách mình, đều do anh không chăm sóc tốt cho cô bé.
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm lấy cái thân ấm áp của cô bé, xin lỗi và nhìn vào cô giáo đi theo, phát hiện cô bé đang mê mụi, cô ta lạnh lùng lướt nhìn Cảnh Thần Hạo, gương mặt tỏa ra cười ý, "cô Lục, cô về trước đi! Cám ơn cô đã chăm sóc bé"
Cô ta nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm thêm vài mắt, lại nhìn Cảnh Thần Hạo, gien của người đàn ông này rất mạnh, hai tiểu bảo bối vừa điển trai vừa xinh gái.
Nhưng mà khí trường của Cảnh Thần Hạo quá mạnh mẽ, cô ta vội như muốn thoát ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta vừa quay đi, bác sĩ vào phòng kiểm tra.
Cảnh Thần Hạo bèn ôm lấy eo cô, hồi hộp nhìn Noãn Noãn, đợi kết quả kiểm tra.
"Không có nôn ói, có thể không bị chấn động đến phần não." Bác sĩ quay người nhìn thấy sắc mặt Cảnh Thần Hạo lạnh trầm lại, khí thế lập tức trở nên ủy mị vài phần, "Cảnh tổng, tiểu bảo bối không sao rồi, có thể xuất viện rồi."
Nói xong bac sĩ mặt xám xịt đi ra ngoài, Bùi Nhiễm Nhiễm thoát ly từ trong tay anh ra, ôm lấy Noãn Noãn, nhìn vào vẻ mặt lớn nhỏ của hai người, "hai người đi làm thủ tục xuất viện và lấy thuốc đi."
Hai người đứng tại một chỗ mới thăng tiến cảm xúc, cô ta đang giúp hai cha con mà!
Cảnh Thần Hạo nhìn thấy sắc mặt cô ta, đi đến chỗ Dương Dương, cúi đầu nhìn cậu bé, vừa muốn nói chuyện, thì thấy cậu bé chạy ra ngoài cửa, "đi thôi!"
Vẻ mặt lạnh khốc thật giống anh ta, thật không hổ danh là ruột thịt, trong lòng anh ta như dầu sôi lửa bỏng mà sản sinh lòng tự hào, đây là con trai anh.
Dương Dương và Cảnh Thần Hạo đi rồi, cô ta đem hai cái cặp của hai con cưng đeo lên một bên vai, khoác cái áo gió của Cảnh Thần Hạo lên người cô bé, mới tiếp tục quay sang bế cô bé, "bên ngoài lạnh, như vậy sẽ ấm hơn tí."
"Cảm giác có daddy bên cạnh" lúc này Noãn Noãn chỉ lộ ra ánh mắt long lanh màu xanh dương của cô bé, cười híp mắt nhìn cô ta, rất vui vẻ.
"Có vẻ cái trán của con bớt đau rồi." Vậy tốt, cô lo sợ cô bé sẽ mang sẹo, là con gái đều yêu thích cái đẹp.
Nếu sau này cô bé lớn rồi, nhìn thấy vết sẹo trên trán vẫn chưa biến mất, sẽ buồn lắm.
"Không đau, có mámi bên cạnh không đau chút nào" cô bé đặt một nụ hôn lên mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm, "mámi, chúng ta cũng đi ra ngoài nào!"
"Được" hai người bây giờ đều đi thẳng ra cửa lớn của bệnh viện chờ hai cha con, đợi chốc lát hai cha con sẽ quay trở lại.
Mùa đông rất nhiều người bị cảm mạo, cô ta cảm thấy trùm cái áo lên cho Noãn Noãn ấm tí là đúng nhất, "mámi, daddy và anh trai sao vẫn chưa trở về?"
Cô ta rất muốn cười lên, hai mẹ con rõ rang vừa mới đến đại sảnh, hai cha con đóng tiền lấy thuốc, chắc chắn không nhanh bằng hai mẹ con rồi.
"Hai người sẽ nhanh chóng quay lại thôi." Cô ta chậm rãi đi bên chỗ ngồi đại sảnh, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trùm kín người ngồi bên chiếc ghế xanh dương, nhưng vóc dáng người phụ nữ rất quen thuộc.
Đặt biệt là lúc người ấy đi đến gần, người ấy cố ý nghiên đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt không dám nhìn trực diện cô ta.
Cô ta hoài nghi đi qua đó, quấn lấy Noãn Noãn ngồi xuống, cô ta minh hiển cảm thấy thân người phụ nữ cứng đờ, thân người cứng đờ từ từ di chuyển chậm.
"Mámi, mẹ sao vậy?" Noãn Noãn hoài nghi nhìn cô ta, ngọt ngào hỏi.
"Mámi cũng không biết" cô vẫn giữ nguyên giọng khàn khàn, phối với bộ mặt vàng bệch.
Người phụ nữ bên cạnh nghe được tiếng cô, vội vàng đứng dậy, bất thình lình bảng kết quả kiểm tra vừa đặt trên đùi rơi xuống đất.
Tất cả mọi con mắt đồng thời nhìn qua, cô ta khẩn trương cúi người xuống, nhanh chóng chụp lấy tài liệu dưới nền đất, bên cạnh tai vọng lại tiếng nói của cô ta, "Âu Dương phu nhân, sao nhìn thấy tôi lại sợ vậy?"
Tuy rằng cô ta đeo mắt kính, nhưng mà cặp kính cô đeo là kính mát, thị lực của cô ta rất tốt, nhìn rõ ràng hai chữ Liêu Vi, và cả kết quả kiểm tra cuối cùng của cô ta, xác nhận đã mang thai.
Cô ta mang thai rồi.
Con của Âu Dương Lập!
Nhưng mà sao cô ta lại ăn mặc kín đến vậy, thần thần bí bí, như là không dám nhìn người.
Liêu Vi nghe cô nói chuyện liền ôm chằm dữ liệu, đứng dậy cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt cô bị thu hút bởi Noãn Noãn trong lòng cô ta, đôi mắt xanh dương như biển sáng lung linh, rạng rỡ sinh huy, giống như được khảm một viên đá ngọc bích trong đó vậy.
Và trên người cô ta còn trùm cái áo gió của người đàn ông, chả lẽ Cảnh Thần Hạo cũng ở đây?
Chú ý đến cái băng trên đầu cô bé, Cảnh Thần Hạo ở đây thì không có gì là kỳ lạ, Liêu Thị bị sụp đổ điều do một tay anh ta gây ra, cô ta hiện tại sợ anh ta muốn chết.
"Tôi bảo vệ sự riêng tư của mình mà thôi, mặc kệ cô đã nhìn thấy gì, tôi hy vọng cô có thể bảo mật!" cô ta vội vội vàng vàng biến mất dạng trước mắt cô.
Cô ta có mang rồi à, đây là một tin vui, nhưng mà cô ta vừa nghe tin Âu Dương Lập và ả đê tiện Hòa Miêu đang ở bên nhau.
Mang thai trong ba tháng đầu rất nguy hiểm, cho dù hiện tại cô ta có vui vẻ, nhưng mà cô ta cũng không thể nói, vì muốn an toàn cho thai nhi.
Cô ta khi nhận được tin đã đậu thai vui sướng lắm, nhưng tin vui này không thể chia sẽ cho người lạ biết được, cho nên cô ta muốn ngồi nghỉ ngơi tí xíu, để giảm bớt cảm xúc của bản thân.
Lại không ngờ rằng có thể gặp Bùi Dĩ Hàn và con cô ta ở đây.
Cô bé đó quả thật dễ thương, đôi mắt to xanh biếc ấy nhấp nháy liên hồi, trên đầu quấn băng gạt cũng không khóc nhè, thật là một đứa bé kiên cường.
Cô ta không nén nổi sờ vào cái bụng nhỏ của mình, đứa con sau này của cô ta chắc cũng dễ thương như vậy.
Trên gương mặt không khỏi lộ ra một niềm vui nhẹ nhàng và tình mẫu tử sáng rực.
Bùi Nhiễm Nhiễm vì tình huống nhỏ lúc này mà suy xét sâu sắc, cô ta cẩn thận nhìn thấy cô ấy rất quan trọng đứa con trong bụng, người mẹ như vậy đều rất vĩ đại.
Bất kể lúc trước cô ta đã làm gì cô, đứa bé vẫn vô tội.
Cảnh Thần Hạo và Dương Dương cùng đi qua, hai người không đi song song nhau, cũng không nắm tay nhau, cảnh tượng như thế thật khác với tưởng tượng của Bùi Nhiễm Nhiễm.