Nếu Liêu thị thật sự sụp đổ, ngày tháng cô ở nhà Âu Dương nhất định sẽ càng khó bước, cô quá hiểu Tào Lệ Phi.
Lúc trước Bùi gia vừa sụp đổ, bà liền không kịp chờ đợi bắt Âu Dương Lập cưới Liêu Vi, huống chi là bây giờ, Âu Dương Lập cho dù ly hôn với Liêu Vi, dựa vào giá trị của Âu Dương Lập hiện giờ, tại thành phố A anh cũng là một người chạy như vịt đuổi theo bánh trái thơm ngon.
Lại một màn đêm buông xuống, Liêu thị còn chưa tuyên bố tin phá sản, tránh cho người ta suy đoán, Cảnh Thần Hạo rốt cuộc là có ý gì!
Đèn sáng trưng mọi ngày của Âu Dương gia, giờ phút này lại một mảnh đen kịt, chỉ có lầu hai, lẻ tẻ có vài ánh đèn nhàn nhạt.
“Xòang” một tiếng, ly rượu trong tay Âu Dương Lập rơi xuống đất, ngồi tại chỗ cơ hồ sững sờ khi nhìn người trước mặt đi vào.
“Nhiễm Nhiễm.....” Anh vươn tay ra, muốn bắt lấy người trước mặt, dù cho đó chỉ là ảo giác của anh.
Đáy mắt Liêu Vi lóe lên một sự ngoan độc và đau lòng, cô mặc cái váy màu tím đi về phía anh, vẽ lớp trang điểm mà Bùi Nhiễm Nhiễm thích, tóc hơi uốn để xả tự nhiên ở hai bên má, che đi góc cạnh khuôn mặt cô, còn chưa đến gần, liền bị anh kéo mạnh.
“Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!” Âu Dương Lập cơ hồ như phát điên ôm chặt người phụ nữ trong ngực.
Anh đang suy nghĩ anh có phải uống nhiều không, cho nên có thể nhìn thấy Nhiễm Nhiễm trở về bên cạnh anh, hơn nữa đang ở trong lòng của anh.
“Lập!” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, mặc dù có chín phần giống với giọng của Bùi Nhiễm Nhiễm, thế nhưng giọng nói dịu dàng lọt vào tai Âu Dương Lập đang say rượu, đó chính là Bùi Nhiễm Nhiễm.
Sau cái ôm mãnh liệt, hai người thân mật hôn nhau, Liêu Vi có thể cảm giác được quần áo trên người cô bị xé rách, cô chuyển người một cái, bị anh ôm lên ghế sôpha.
Đêm nay cô đã bỏ thuốc cực mạnh cho anh, cô cũng đã tính ngày, tỉ lệ thụ thai trong đêm nay rất cao, cô không thể bỏ qua cơ hội này.
Liêu thị sắp phá sản, nhìn ba mẹ trong nháy mắt già nua, cô đã cầu xin Âu Dương Lập và Tào Lệ Phi nhiều lần, nhưng đều không có cách.
Mấy ngày nay, mặc kệ là thành phố A hay là nơi khác, người có thể tìm để giúp đều đã tìm, nhưng không có ai chịu giúp bọn họ.
Cho nên, cho dù Liêu thị sụp đổ, cô cũng không thể bỏ Âu Dương gia đi, cô thích Âu Dương Lập, không thể rời khỏi anh ấy.
Càng không thể rời bỏ cuộc sống như vậy, để một thiên kim tiểu thư như cô trong nháy mắt nghèo túng, cô không chấp nhận được.
Bây giờ cách duy nhất chính là...... Mang thai con của Âu Dương gia.
Đứa con là thẻ cược duy nhất của cô, dù Âu Dương Lập không muốn đứa con, còn có Tào Lệ Phi ở đây, bà ta muốn có một đứa cháu trai như thế mà.
“Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!”
Liêu Vi hít sâu một hơi, trong lòng một trận chua xót, thân thể lại không tự chủ được phối hợp với anh.
Bọn họ đã thật lâu không ngủ chung, vẫn vận động kịch liệt như vậy.
Hôm sau, Âu Dương ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại, khó chịu xoa nhẹ huyệt Thái Dương, cúi đầu nhìn thấy bọn họ lại không một mảnh vải ngủ chung với nhau.
Từng mảnh kí ức rời rạc từ chỗ sâu trong đầu chui ra, anh nhớ rõ người anh trông thấy là Nhiễm Nhiễm,
Anh lập tức ngồi dậy từ trên ghế sô pha, nhìn Liêu Vi còn đang ngủ, “em dậy cho anh!”
Liêu Vi nghe được tiếng quát giận dữ của anh, trong nháy mắt bừng tỉnh, còn chưa kịp nhìn anh một cái, liền nhặt cái váy trên đất lên, che người mình lại.
“Sao hả? Chồng mình ngay cả chuyện như vậy cũng muốn chất vấn em? Tối hôm qua là anh chủ động trước đó!” Cô bây giờ nhất định phải thật tốt, Liêu gia về sau sống thế nào, đều nhờ cả vào cô.
“Soạt!” Váy trên người cô bị anh không chút khách sáo giật lấy, cơ thể cô lại lộ ra trước mặt anh. -----------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-----------
Âu Dương Lập ném váy xuống đất, sự giận dữ trên mặt càng thêm rõ ràng, cúi đầu giận đến không kiềm được nhìn chằm chằm cô, “Liêu Vi, tối hôm qua em đã làm cái gì tự em rõ nhất!”
“Em làm chuyện tội ác tày trời gì sao? Muốn nói người sai là anh mới đúng chứ! Có người làm rể như anh sao? Trơ mắt nhìn Liêu thị sụp đổ, lại không giúp đỡ!” Cô đứng dậy, ngửa đầu nhìn chằm chằm anh, hai mắt nhìn thẳng anh, dần dần chua xót.
“Anh không muốn nói chuyện này với em! Cảnh Thần Hạo đã sớm tỏ rõ, em cảm thấy anh có thể giúp đỡ sao? Hay là em muốn để tập đoàn Âu Á cũng đi theo Liêu thị biến mất khỏi thành phố A này!” Âu Dương Lập lườm cô một cái, “về sau đừng có ở trước mặt anh giở trò gì nữa, nhất là cách ăn mặc giống như cô ấy! Anh không thích em, từ trước đến giờ đều không thích em, em tốt nhất biết rõ thân phận của em, nếu không, nhanh chóng cút ra khỏi căn nhà này cho anh!
Âu Dương Lập nói xong lời này, quay người đi vào phòng tắm, để lại đống bừa bộn trên mặt đất, và Liêu Vi một mình đứng đấy.
Cô chán nản ngồi tại chỗ, dùng sức nhắm hai mắt, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi hô một câu, “Bùi Dĩ Hàn!”
Ánh đèn đêm đó không phải rất sáng, cô nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt cô ta bị lem, thế nhưng căn bản không thấy rõ dung mạo của cô ta thế nào, đã bị Cảnh Thần Hạo ôm lấy, chính tai nghe được anh ta hô hai chữ, “Hàn Hàn.”
Trong lúc kích động khẩn trương như vậy, Cảnh Thần Hạo không phải nên thốt ra Nhiễm Nhiễm sao?
Sao lại là Hàn Hàn?
Chẳng lẽ người phụ nữ đó thật sự là Bùi Dĩ Hàn, không phải Bùi Nhiễm Nhiễm?
Nghe tiếng nước chảy phát ra từ trong phòng tắm, cô bỗng nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy, bước nhanh lên giường lớn nằm xuống, lấy điện thoại di động ra.
Liêu thị đoán chừng sống không qua hôm nay!
Thế nhưng cô lấy điện thoại ra nhưng không có xem tin của Liêu thị trước, mà là xem tin liên quan đến Bùi Dĩ Hàn và Cảnh Thần Hạo.
Trên mạng có một tấm hình hai người cùng đi đón con, trên tấm hình Cảnh Thần Hạo ôm một cô bé tóc vàng mắt xanh, chính xác không thể nào là con của cảnh thần hạo.
Vậy nếu như là con của Bùi Dĩ Hàn, cô ta hẳn là do người nước ngoài sinh ra, chẳng lẽ Bùi Dĩ Hàn và Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự không có quan hệ gì sao?
Bùi Nhiễm nNhiễm, tốt nhất cô không trở về!
Cô không muốn hoàn cảnh thảm hại thế này của cô hiện giờ, bị cô ta nhìn thấy.
Lúc trước cô là người thắng cuộc, sau nhiều năm như vậy, cô vẫn muốn làm một người thắng cuộc!
Cô nắm chặt điện thoại, nghe được tiếng mở cửa, cô liếc nhìn Âu Dương Lập mặc quần áo xong, mắt nhìn thẳng đi ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vang lớn dị thường, “bành” một tiếng, cả người cô đều run lên.
Nhớ tới phương pháp mà nhìn thấy trên mạng, cô ném điện thoại ra một bên, dựa lên tường chồng cây chuối, thế này dễ thụ thai hơn.
......
Liêu thị cuối cùng vẫn tuyên bố phá sản, không đoán được nhất chính là bị Cảnh thị thu mua, cũng không có bị tập đoàn Âu Á thu mua, bán rồi bồi thường tiền.
Về phần người thần bí đem bán là ai, không ai biết.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trước bàn làm việc nhận điện thoại của Cảnh phu nhân, cô bỗng nhiên rất muốn cười.
Bởi vì vừa rồi Cảnh phu nhân bảo cô chuyển lời cho Cảnh Thần Hạo kêu anh ta tối nay trở về, ba anh ta hôm nay thật sự trở về rồi.
Cho nên lần trước là giả?
Vậy Cảnh Thần Hạo trở về chẳng phải là......
Cô nín cười, dùng thanh âm khàn khàn hồi đáp, “Cảnh phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời lại.”
“Cô......” Đối phương do dự một chút, “cũng cùng đi đi! Chúng ta gặp nhau một chút.”
“Cảnh phu nhân, tôi không đi được, tôi còn có công việc, Cảnh tổng nhất định sẽ trở về.” Bây giờ cô còn chưa muốn dùng bộ dạng này đi gặp ba mẹ anh.
“Vậy tùy cô!” Tô Nhược Nhã hậm hực cúp điện thoại.
Sau đó cô vào phòng của Cảnh Thần Hạo chuyển lại lời của Tô Nhược Nhã lúc nãy, đương nhiên bỏ mất câu bà ta gọi luôn cô đi, chỉ nói là ba của anh thật sự trở về.
Cảnh Thần Hạo cuối cùng đã dời mắt khỏi máy vi tính, ngước mắt nhìn cô, nhưng trong lòng lại nghĩ Tổng giám đốc Tề - Tề Viễn Dương - có phải điên rồi không?
Anh ta chơi tới Liêu thị thảm thế này, anh ta lại bỏ ra số tiền lớn tới vậy mua Liêu thị.
- ----------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-----------