Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 230




“Pháo hoa ngoài kia đẹp thật, quá đẹp.” Cô hướng ra bên ngoài, Liêu Vi đi đến bên cạnh cô.

Thời tiết bên ngoài vào mùa thu khá mát, cô mặt chiếc đầm tay dài cảm thấy khá hơn, Liêu Vi mặc bộ đầm hở lưng khoét sâu chữ V, nhìn vào cô ta là cảm thấy có vẻ lạnh.

Sau nhà của Âu Dương Gia còn có cái hồ phun nước lớn, Tào Lệ Phi rất thích. Hôm nay là sinh nhật cô, vòi phun đang đu đưa cũng với tiếng nhạc, những cột nước sau cao hơn cột nước trước, nhìn rất đẹp, thực sự là một cảnh đẹp thu hút ánh nhìn.

“Người cô vừa hỏi là tổng tài của công ty Liên Mộc, tên là gì tôi không ngớ, nhưng cũng không có tình cảm tốt với mẹ tôi lắm, tôi chỉ gặp ông ta 3 lần.” Sau khi ra ngoài, Liêu Vi mở lời.

Cô vẫn nhìn vào hồ nước không xa đó, trong tai nghe lời cô nói, gật đầu, đây được xem là ký hiệu riêng giữa họ, cô nhất định cũng không biết.

Việc như vậy bảo mật đến thế, nên chắc không dễ điều tra ra, nếu như dễ bị phát hiện như vậy, Cảnh Thần Hạo cô đã sớm điều tra rõ, không cần đợi đến lúc cô ta về.

Tào Lệ Phi trên phương diện công việc, cũng khá lợi hại.

Ví dụ như nhanh chóng vạch rõ ranh giới với Bùi Gia, nhanh chóng khiến người yêu thanh mai trúc mã của cô đi theo người đàn bà khác, rồi khống chế Âu Dương Lập chặt trong tay.

“Bà Âu Dương đây nên cố gắng nắm chặt lấy trái tim của tổng tài Âu Dương mới đúng, cô ở đây nói vậy cũng không có ích gì.” Cho dù là diệt đi 1 hạt giống, những hạt giống khác vẫn sẽ tiếp tục nảy mầm.

“Không cần cô phải dạy.” Âu Dương Lập nhiều đàn bà như thế, nhưng người anh ta thích thật sự chẳng phải chỉ có 1 sao.

Hai người từ từ đi đến gần hồ nước, âm nhạc cũng đúng lúc kết thúc, sau đó đổi nhạc khác, Tào Lệ Phi còn mang theo vài vị khách, dù sao đi nữa hồ phun nước của Âu Dương Gia khá lớn, còn nổi tiếng trong thành A này.

Cô là 1 con đàn bà thích khoe khang, sao lại bỏ qua cơ hội lần này.

Cô nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm dừng bước chân lại, đột nhiên đi lên trước, tiếp tục đi về hướng hồ phun nước, “Thực ra những ngày tháng như thế tôi chịu đủ rồi. Có chút không thể tiếp tục nữa.”

Những lời của cô vọng vào tai của Bùi Nhiễm Nhiễm rất rõ ràng, cô đứng yên tại vị trí cũ nhìn cô ta, thỉnh thoảng cơn gió mát thổi qua tóc cô, vài cọng tác lướt trên mặt cô, hơi ngứa.

Cô đưa tay gỡ tóc ra, Liêu Vi đã tiến rất gần hồ phun nước.

“Tôi gả vào đây 5 năm, còn chưa có con, đối với 1 hào môn mà nói, tôi đã không có chỗ đứng!” âm thanh của cô ta có uy lực rất lớn truyền vào tai của Bùi Nhiễm Nhiễm, mặt cô ta dần dần nở nụ cười nhạt, môi móc lên cười khinh bỉ.

Không biết đang cười nhạo chính mình, hay là cười vào Bùi Nhiễm Nhiễm đang đứng đó không xa.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cô ta đưa bước chân tiến gần hồ, cô biết hồ thực sự rất sâu, cô nên làm gì đây?

Nhảy hồ tự sát?

Liêu Vi hình như không biết bơi.

Cô nhanh chóng đi lên phía trước, “Bà Âu Dương, không có thai thì còn có thể có, nếu cô nhảy xuống chết thật, thì thật sự không còn hy vọng có.”

Cô còn chưa tìm ả báo thù, sao có thể chết vậy được?

Bước chân Liêu Vi đứng trên bục của hồ, lưng đối với hồ nước, khuôn mặt trang điểm kỹ càng của cô nở nụ cười, nhìn cô đang đi qua, mắt của cô ta càng nở nụ cười rõ ràng.

Nhưng cô ta lại cất lên 1 câu yếu ớt, “Anh ta không thích tôi….”

“Bà Âu Dương không phải muốn tôi qua đâu làm quân sư cho bà sao? Xin lỗi, tôi không thích hợp.” thứ cô có thể làm, nhiều nhất là kéo cô ta xuống mà thôi.

Liêu Vi nhìn vào người nối đuôi nhau đến, cô biết thời cơ đã đến, lần này cô nhất định trước mặt mọi người, lột trần khuôn mặt thật của cô.

Cái gì mà Bùi Dĩ Hàn, rõ ràng là Bùi Nhiễm Nhiễm!

“Bùi tiểu thư được Cảnh Tổng sủng ái, đương nhiên không hiểu, trái tim đau đớn của loại người như tôi, trong lòng tôi khó chịu lắm, giống như người đã chết vậy.” Cô đưa tay che trước ngực, bước chân từ từ lùi về phía sau.

Bùi Nhiễm Nhiễm thấy tình trạng đó, càng nhanh chân, “Cô đừng kích động!”

“Giúp tôi nói với anh ấy, tôi thật lòng thích anh, dù anh chưa từng thích tôi.” Cô lại lùi 1 bước, đôi chân cô còn nửa bước chân nữa là xuống hồ.

Bùi Nhiễm Nhiễm đi lên trước nắm lấy tay cô, nhưng cũng bị cô kéo mạng lên, cả người cô ta ngã xuống dưới kéo cô ngã xuống theo.

“Bủm Bủm” Hai tiếng, mà lúc này, tiếng âm nhạc quen thuộc vang lên, nước trong hồ cũng theo đó chuyển động, khiến cô thể 2 người càng lúc càng chìm sâu.

“Hình như có người té xuống nước!” đột nhiên, có người hét lên, cô dường như

dường như nghe thấy tiếng bước chân đang bay tới.

Bùi Nhiễm Nhiễm biết bơi, nhưng tính nước mạnh quá, mà giờ đây, Liêu Vi đang bám chặt laaysc ô, cô vốn không thể chuyển động được.

Cứu người nghi kị nhất là người đó cứ bám chặt lấy mình, cô cố gắng bơi vào bờ, mà Liêu Vi thì cứ liều mạng kéo cô.

Bên cạnh cô vọng lại hai tiếng tiếng nước, thân thể cô bị ai đó ôm chặt, nhưng tay cô vẫn bị Liêu Vi kéo chặt.

Cảnh Thần Hạo chỉ nhìn vị trí của Liêu Vi cái, rồi mạnh chân đạp vào bụng cô ta, Liêu Vi đau quá buông tay, cô được kéo lên bờ.

Âu Dương Lập cũng nhảy xuống để cứu Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng khi thấy Cảnh Thần Hạo đã ôm cô đi, anh chuyển người đến kéo Liêu Vi lên bờ.

Âm nhạc đã tắt hắn, thân thể cô không ngừng run lên, cô nhìn thấy Cảnh Thần Hạo rồi nhìn thấy Đường Sóc đưa bộ đồ tây ra, đắp lên người cô, thân thể cô dần dần ấm lại.

Nhưng người đàn ông trước mặt, lại lạnh như nước bắc cực, cô gây họa rồi.

Đằng sau vọng lại tiếng ho, cô biết Liêu Vi đã lên bờ, may là cô trang điểm chống thấm nước, nếu không, cô sẽ bị lộ.

Cô ta đâu phải tự sát, rõ ràng là muốn kép cô xuống.

Cô không để ý đến tay Cảnh Thần Hạo đang nắm lấy cô, nhanh chóng chạy đến trước mặt Liêu Vi đang run run kia, đưa tay ra tát “Bốp.” 1 tiếng lên mặt cô.

Sức của cô không mạnh nhưng có tiếng vang lớn, người xung quanh nổi lên tiếng xì xầm to nhỏ.

Liêu Vi ôm mặt giả vờ ngã xuống đất, “Cô Bùi, cô có ý gì?”

“Muốn đánh cô, nếu bà Âu Dương đây muốn chết, mong tìm nơi không có người để chết, yên tĩnh mà đến thế giới cực lạc, nếu không lại gặp phải loại người không biết tốt xấu như tôi kéo cô lại, khiến cô không chết được.” Cô nói xong, nhìn vào ánh mắt những người đang trách cô.

Cổ tay cô đột nhiên bị Cảnh Thần Hạo nắm chặt, rồi bị anh ôm éo đi, anh vô cùng nhỏ nhẹ tiến đến tai cô, “Quay qua đây, trang điểm bay mất rồi.”

Cô dùng loại chống thấm nước, sao lại bay.

Cảnh Thần Hạo à, thứ anh đưa em, rõ ràng trên đó có tem chống thấm nước, bên trong lại không phải loại chống thấm nước ư.

Cô cảm thấy mọi vật trước mắt mình mwo hồ! CHẳng lẽ là hoa mắt.

Quả nhiên đã mất lớp trang điểm.