“Em sai rồi,lần sau nhất định sẽ nói, mà cũng không có lần sau nữa, ông ta chết rồi.” Cô từ từ thả tay anh ra, gương mặt tái xám cười ngượng nghịu, “Tan làm thôi! chồng ơi!”
Đôi lông mày anh tú của anh nhíu một cái,từ tay cô lấy chiếc túi ấy, “Quay về từ từ kiểm tra.”
“Tùy anh.”Nói cho cùng cô cũng chẳng có chuyện gì.
Trên đường trở về, cô cứ nghĩ mãi tới những lời mà Hàn Kiêu nói, những lời mà anh ta nói ý ám chỉ mẹ cô sao?
Trong ấn tượng của cô, mẹ của cô là người phụ nữ nội trợ giàu có, đi chơi, đánh bài, tắm nước khoáng, thường xuyên đi du lịch,còn lại đều là mua mua mua sắm.
Từ khi nào lại có quan hệ với người như vậy được?
Bố liệu có biết không?
Khi cô vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh cũng vừa ngắt điện thoại.Nghiêng đầu nhìn thấy lông mày cô đang cau chặt lại, tiến sát lại gần cô hơn một chút, đưa tay ra ôm cô, không nghĩ được rằng cô lại đổ gục xuống đùi anh, nhìn anh.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Cảnh Thần Hạo, em cảm thấy hình như mẹ em có chuyện gì đó giấu em.” Cô nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được,hai người bắc nam đối lập sao lại có thể quen biết được, sao lại có thể giao lưu được.
Anh và Bối Tịnh Nguyệt không được thân quen cho lắm., cũng mới chỉ gặp mặt có vài lần, cho nên anh không hiểu rõ ý của cô nghĩa là gì.
“Ừ, em phát hiện ra điều gì sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Bà có khả năng quen với Hàn Kiêu, anh không thấy rất kỳ lạ hay sao? Sao mà bà lại có thể quen ông ta được. Mà từ trước tới nay cũng chưa hề nghe thấy bà nhắc đến.!”Cô cũng vì chuyện này mà não bộ nghĩ tới mức muốn nổ tung rồi, nhưng vẫn không tìm ra được đáp án.
“Kỳ lạ cũng không kỳ lạ,đây cũng có thể là chuyện từ rất lâu trước kia của người lớn.”Nếu như hai người họ thật sự có giao kết gì với nhau, cũng có thể dựa vào Hàn Kiêu để tìm mẹ cô ấy, cũng không phải là không thể.
“Cũng có thể là như vậy.” Nói không chừng bọn họ đã quen nhau từ rất lâu trước đó, khi đó cô cũng chưa ra đời thì sao.
Bây giờ Hàn Kiêu cũng đã qua đời rồi, từ miệng ông ta cũng không thể nào biết được điều gì cả.
Sau khi về tới nhà, cô rất nhanh đã xuống xe rồi.Hôm nay là ngày người giúp việc đi đón Dương Dương Noãn Noãn ở trường mẫu giáo, cô lo hai đứa không quen, cho nên vội vã muốn về nhà để hỏi thăm tình hình.
“Mami!” Noãn Noãn nhìn thấy cô bước vào liền chạy ngay về phía cô, trong tay vẫn còn cầm một nửa quả táo đang ăn dở.
“Ngoan, hôm nay đi học có khóc không. Mami không đi đón các con, có thấy quen không?” Mới có hôm đầu tiên. Cô nói quen cái gì thế không biết!
“Rất tốt, dì rất tốt ạ.”Cô bé cười hì hì đáp.
“Anh đâu rồi?” Cô vừa nãy không nhìn thấy Dương Dương, lẽ nào đang ở trên lầu.
“Anh đi tập thể thao rồi.” Cô bé lại cắn một miếng táo, ánh mắt nhìn Cảnh Thần Hạo trong tay đang xách cái túi bước vào, ngước đầu nhìn anh, “Daddy, bố cầm gì thể?Cho Noãn Noãn phải không?”
“Đồ chơi của mami con đó.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn hai người họ một cái, sau đó liền bước lên lầu.
“Daddy thiên vị, cho mami đồ chơi, không cho Noãn Noãn.”Noãn Noãn nhìn theo bóng hình của anh, chu miệng lại.
Bùi Nhiễm Nhiễm lại một lần nữa muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, đồ chơi dành cho cô?
“Noãn Noãn, con tự chơi nhé!Mẹ có vài lời muốn nói chuyện với daddy của con một chút.” Cô buông dần tay, bước lên lầu,bước rất nhanh ba bậc mà bước hai bước một.
Tiến vào trong phòng liền thấy Cảnh Thần Hạo đang thay đồ, bước chân cô tự nhiên thả lỏng, “Lần sau anh đừng có cố tình nói như vậy trước mặt bọn trẻ có được không?”
“Đấy là do em mua mà.” thay một cách nói khác, đối với anh cũng chẳng có gì to tát.
- --------------- ----------------
“Anh hành động liệu có phải là nhanh quá hay không, hôm nay đã đưa Dương Dương tới đó rồi?” Cô cũng bước tới tủ quần áo, bản thân vẫn còn chưa kịp làm gì đã bị anh chặn lại rồi.
Cô cúi mắt, nhìn cánh tay rắn chắc của anh, “Anh để cho em thay quần áo。“
“Em đi tắm trước đi.”Anh nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng nói, “Khi anh bằng tuổi của thằng bé, anh đã tới đó được hơn một năm rồi.”
“Không phải tất cả mọi người đều được gọi là Cảnh Thần Hạo!” Cô lùi lại một bước, ánh mắt nhìn về tủ quần áo, “Quần áo để thay em có thể lấy bộ đó không?”
“Em có thể không cần mặc gì bước ra cũng được.”Anh một chút cũng không để ý gì, lại còn rất đắc ý.
“HAHA.”Cô không muốn.
Anh vẫn quay người để cô chọn một bộ quần áo, “Thân là người thừa kế tương lai của Cảnh Thị, thằng bé vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi, sức khỏe thân thể là vấn đề quan trọng thứ nhất, em muốn thằng bé là một bình hoa yếu ớt để người ta điều khiển à?”
“Em không phải ý như vậy,em chỉ là muốn thằng bé có một tuổi thơ vui vẻ mà thôi.”
“Nó rất vui vẻ, không tin chút nữa thằng bé về em hỏi mà xem.”Cảnh Thần Hạo đưa bộ quần áo ở trong tay cho cô, lại một lần nữa bước tới tháo cúc cho cô.
Cô nhớ là anh có nói là muốn kiểm tra, cô ngoan ngoãn đứng nguyên vị trí,không hề động đậy giống như một người gỗ vậy.
Nhưng khi quần áo bắt đầu được cởi ra, hai tay cô bỗng kẹp chặt lại, thân thể co rúm, “Lạnh!”
Ngay sau đó,cô liền bị anh ôm chặt vào trong lòng, nhằm hướng bồn tắm mà bước vào.Cô chỉ là muốn lên đây để nói chuyện mà thôi, sao lại thành ra như này?
Mà không phải cô đi tắm sao? Sao anh cũng cởi bỏ quần áo?
Bồn tắm uyên ương cái gì, thật sự cô một chút cũng không muốn.
“Qùa mà em mua cho anh, muốn thử.”Bên tai cô bỗng có tiếng nói rất lôi cuốn lòng người.
Cô nhất định bị điên rồi mới mua cái món đồ đó.
Tự chui đầu vào rọ!
“Không được, sắp ăn cơm rồi!”Cô ngâm trong bồn tắm từ chối.
“Không được.”
“...”
Cách âm ở trong phòng thật là tốt, cách âm ở trong phòng tắm còn tốt hơn nhiều, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Noãn Noãn gọi hai người ở ngoài cửa.
Nói chung khi hai người bọn họ xuống lầu ăn cơm, Dương Dương và Noãn Noãn cũng đã ngủ rồi.
Cô căm phẫn lườm người đàn ông đang ưu nhã dùng đồ trước mặt mấy cái, mặc dù biết nhưng anh hoàn toàn cười đắc ý, “Qùa em tặng anh, anh rất mãn ý.”
“Không cần khách khí.” Cô cúi đầu tiếp tục ăn,tối nay nhất định cần phải bồi dưỡng tinh thần, ngày mai còn phải tới công ty Âu Á.
“Anh hình như cũng phải tặng cho em một món quà?” Anh đột nhiên hỏi.
“Không cần,em không thiếu gì cả.”Mặc dù không biết anh sẽ tặng gì, nhưng bản năng cảm thấy nhất định không được lấy quà của anh.
“Thế thì thôi vậy, đợi khi nào em cần thì nói cho anh biết.” Anh lười nhác nói.
“Vâng, Cảnh tổng.” Cô cười trả lời.
Người đàn ông đối diện bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Bùi,Nhiễm,Nhiễm!”
Cô không thèm ngẩng đầu trả lời, “Cảnh Thần Hạo, anh ăn cơm đi, đừng gọi em nữa, đang đói lắm!”
“Em ăn đi, ăn từ từ thôi.”Âm giọng của anh bỗng nhẹ nhàng hơn, nhìn cô chăm chú cúi đầu ăn cơm dù có tức giận tới đâu cũng nguôi ngoai.
Cô gọi anh là Cảnh Thần Hạo cũng là quen nhất, Cảnh tổng cũng rất quen, nhưng ở nhà mà lại gọi anh như vậy, có một chút gì đó không được vui cho lắm.
Nhất là đối với chồng, mỗi người phụ nữ đều có lúc phải nũng nịu đôi chút nên mới gọi như vậy.
Ngày hôm sau, cô đi thẳng tới tập đoàn Âu Á,trước khi đi Cảnh Thần Hạo còn nhìn cô rất chăm chú, sau đó lắc đầu một cái, “Anh đi cùng với em.”
“Không được!”Cô từ chối ngay lập tức, “Thăm dò anh ta, nếu như anh đi, anh ta sẽ thận trọng hơn.”
Anh nghĩ một chút, Nói một cách rất trịnh trọng: “Anh cảm thấy cứ thận trọng một chút thì thuận tiện hơn.”
“Anh vốn không nghĩ như vậy, nếu không anh thu mua Hà Thị để làm gì? Âu Dương Lập không biết em là ai, anh cứ yên tâm đi!” Cô an ủi anh, cũng như an ủi bản thân, sau đó liền rời đi.
Trước cửa tập đoàn Âu Á, cô lại gặp phải Liêu Vĩ, chắc bọn họ trời sinh đối nghịch rồi?
Liêu Vĩ nhìn cô một cái,cười rất nham hiểm tiến về phía cô, “Cô lại đến để bàn việc công à?’
“Đương nhiên, nếu không phải như vậy Âu Dương phu nhân chẳng lẽ lại nghĩ tôi và tổng tài Âu Dương có chuyện riêng gì cần bàn sao?” Cô cười lạnh lùng, quay bước vào trong thang máy.
- --------------- ----------------