Nhưng Tập đoàn Âu Á không thể nào để thiếu miếng thịt mỡ này được, ba đại thương lớn rút khỏi là một sự tổn thất cho bọn họ.
Âu Dương Lập nhìn chằm chằm vào hợp đồng bị anh ta vất trên bàn trà, “Cô có biết hai mươi tám nghìn trên một trăm là như thế nào không?”
“Việc tính toán tôi không kém, tương phản vẫn có thể được, ý là tổng tài Âu Dương ngài bán một trăm ngàn phân hai mươi tám cho Cảnh tổng.”Cô bình thản trả lời những câu hỏi của anh ấy.
Trước kia Bùi gia đâu có phải chưa từng bán ở trên thương trường cơ chứ,cái ngành ngọc này, sự khác biệt giữa vốn và giá bán đâu có phải chỉ ở mức một hai lần, thật ra trong một trăm phần đoa anh ta chia cho Cảnh Thần Hạo hai mươi tám, anh ta vẫn có thể kiếm được rất nhiều.
Nghe âm giọng khàn của cô, anh ấy đột nhiên không muốn nói đến chuyện công việc mà lại nhẹ nhàng nói với cô, “Tin tức giữa thư ký Bùi và Cảnh tổng là thật làm cho người ta cảm thấy rất sửng sốt đó.”
“Có không? Tôi thấy bình thường.” cô cười phá lên, tin đồn gần như bay rợp trời rồi, cô thẳng thắn thừa nhận.
Chỉ là không nghĩ tới anh ấy lại để ý tới những tin đồn này.
Nhìn vào gương mặt đang cười kia của cô, anh ấy đột nhiên nói, “Con của cô là của ai vậy?”
Anh ấy cũng không hiểu nổi tại sao mình lại hỏi câu hỏi này, chỉ là tự nhiên muốn được biết.
“Vấn đề này với hợp đồng ngày hôm nay có mối quan hệ gì không?”Nụ cười trên khuôn mặt của cô đột nhiên biến mất, thay vào đó là một gương mặt rất bình tĩnh, “Tổng tài Âu Dương quan tâm tới tôi như vậy, liệu có phải chăng cũng có ý gì với tôi sao?Tôi vẫn nghĩ chỉ có Cảnh tổng mắt mới có vấn đề cơ.”
Lúc này,Cảnh Thần Hạo đang ngồi ưu nhã ở vị trí chính ở Hoắc Thị bỗng hắt xì hơi một cái,từng người trong phòng họp đều nhìn về phía anh,gương mặt của Hoắc Đông gần như muốn sụp xuống.
Biến cố này anh ta chịu không nổi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cổ phiếu có trong tay Cảnh Thần Hạo sớm đã vượt qua anh ta khoảng cách rất lớn,vị trí tổng giám đốc đã không còn là của anh ta nữa rồi.
Cảnh Thần Hạo lấy bút ký tên, đối với việc hắt xì hơi lúc này không có để tâm chút nào.
Còn trong phòng tiếp lúc này, Âu Dương Lập như thần người ra trước câu trả lời của Bùi Nhiễm Nhiễm, thoải mái cười lớn.
“Tôi thích cô? Từ khi sinh ra cho tới nay đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một chuyện buồn cười tới như vậy đó.Tôi không biết Cảnh Thần Hạo đang định làm cái gì, nhưng mắt tôi đâu có vấn đề, đâu có giống anh ta ăn tùy tiện như vậy, cũng chỉ là một đôi…”Đôi mắt hai chữ đó bị anh ta nuốt lại vào trong cổ họng, nhìn đôi mắt của cô thực tế nói không ra câu “Cũng chỉ là đôi mắt giống mà thôi”.
Anh ta không nói hết câu, nhưng trong não bộ của Bùi Nhiễm Nhiễm cũng đã điền đầy đủ rồi, đôi mắt mà thôi.Nghĩ lại,Cảnh Thần Hạo trước kia cũng chỉ thường xuyên nhìn mắt của cô.
Cảnh Thần Hạo đúng là như anh ta nói ăn tùy tiện, phải nói là như sói ăn không no thì chính xác hơn.
May sao bây giờ có con trai giúp, nên cô cũng không sợ anh nữa!
Nhìn thấy cô chỉ cười nhạt, anh bình tĩnh chuyển đổi vấn đề, “Hợp đồng này hôm nay tôi không thể ký, cần phải đợi cấp trên của công ty họp thảo luận. Thư ký Bùi mời về!”
“Đương nhiên có thể.” Cô nhấc hợp đồng trên bàn trà lên, lại đặt một bản khác lên bàn trà, dưới ánh nhìn của anh ấy liền giải thích, “Bản này Cảnh tổng chưa ký tên, tổng tài Âu Dương có thể tùy ý in cho cấp trên, hỏi ý kiến của họ.”
Người phụ nữ này sao lại có thể không để anh ấy vào mắt cơ chứ, cách nói chuyện cũng quá ngạo mạn rồi.
- --------------- ----------------
Tiếng guốc cao gót vừa rời đi không xa, đi tới trước cửa bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại.
Anh ấy theo phản xạ ngước lên bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ ở đối diện kia bỗng khẽ hé đôi môi mỏng, nhẹ nhàng nói, “Quên mất không nhắc tổng tài Âu Dương, hợp đồng này là muốn nhắm đến phạm vi toàn quốc, chứ không phải chỉ có dừng lại ở trong thành phố A này đâu nhé.”
Nói dứt lời, cô cũng chẳng quay đầu lại cứ thế rời khỏi phòng tiếp khách, chỉ để lại cốc cafe không uống và một tập hợp đồng dày.
Âu Dương Lập tức giận bối rối cầm bản hợp đồng lên, cùng lúc vừa đứng lên vừa cầm hợp đồng ném mạnh xuống đất, bỏ ra khỏi phòng tiếp khách.
Bùi Nhiễm Nhiễm bước ra khỏi thang máy, đúng lúc nhìn thấy Liêu Vi đi tới.Cô ta rõ ràng là cũng nhìn thấy cô,bước chân tới gần cũng chậm dần lại.
Liêu Vi nhìn cô bước bình thản tiến tới, nỗi nghĩ hoặc trong tâm càng tăng thêm, cô sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Lẽ nào vừa xảy ra tin đồn với Cảnh Thần Hạo, làm cho ai cũng phải biết, bây giờ đã không thể kiềm chế nổi bản thân đến đây để mồi chài Âu Dương Lập sao?
“Âu Dương phu nhân.”Cô chào hỏi một cách lạnh nhạt, sau đó nhanh chóng bước qua.
“Đứng lại!”Liêu Vĩ quay người nhanh chóng bước tới trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, liếc nhìn tập tài liệu trong tay của cô, nhưng trong thâm tâm cô ta vẫn không chắc chắn, “Cô tới đây để làm cái gì?”
Liêu Vĩ đối với Âu Dương Lập không thể tránh khỏi lo lắng.Cô trước kia không biết nhìn người, đầu chỉ toàn nước, nhưng đã trải qua bao nhiêu năm nước trong não cũng đã khô cạn rồi, người đàn ông như Âu Dương Lập, cô chẳng thèm để mắt tới làm gì.
Cô nhẹ nhàng đưa tập tài liệu trong tay lên, “Việc công.”
Nơi này là sảnh lớn của tập đoàn Âu Á, người qua lại đều quen cô ta. Mà thời sự tối qua có đưa tin về Bùi Nhiễm Nhiễm, danh phận của cô ở thành phố A này cũng không kém gì Liêu Vĩ, những người qua lại cũng liếc nhìn hai người bọn họ.
Liêu Vĩ đột nhiên tiến lại gần sát mặt của cô, từ xa nhìn lại tưởng đang thì thầm gì đó, nhìn trông cũng giống như hai người bạn rất thân đang tâm sự.
Nhưng trên thực tế,những lời mà Liêu Vĩ nói lại là, “Bùi Nhiễm Nhiễm,cô tốt nhất đừng có cướp Lập của tôi, cũng tốt nhất đừng để tôi có cơ hội vạch mặt cô.”
Bùi Nhiễm Nhiễm trong tâm lạnh lẽo, không đáp lại cô ta, cứ thể thẳng tiến ra ngoài.
Liêu Vĩ khẳng định cô là Bùi Nhiễm Nhiễm đến như vậy, thì ra cũng chẳng có bằng chứng gì, chỉ là đoán mò mà thôi, so với Âu Dương Lập chắc chắn hơn nhiều.
Liêu Vĩ cứ như thật tiễn cô ra ngoài, lại còn cùng cô đi tới bên xe, nhìn xe của cô một cái, “Cảnh Thị đối đãi quả nhiên là rất tốt, xe của thư ký còn cao cấp như thế này cơ mà.”
Cô mở cửa bước tahwrng vào trong ngồi, vừa mở xe, vừa nhẹ nhàng nói, “Ở phương diện này tôi thấy Âu Dương tổng tài hình như làm còn tốt hơn, có thể bù đắp đầy đủ cho nhân viên trên mọi phương diện, nhất là phương diện sinh lý.Chắc Âu Dương phu nhân sớm cũng đã nghe nói rất nhiều, cùng là phụ nữ với nhau, tôi rất nể phục sự độ lượng của Âu Dương phu nhân.Nếu như đổi lại là chồng của tôi, tôi nhất định sẽ chặt đứt cái chân thứ ba của anh ta.”
Cô nói xong ngay lập tức đánh tay lái nhanh chóng chuyển động xe rời đi ngay trước mặt cô ta.Từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy cô ta nhìn chằm chằm vào đuôi xe tức giận vô cùng.
Cô rất nhanh đã lái xe về tới Cảnh Thị, vừa tới nơi đã nhận được điện thoại của Tô Nhược Nhã gọi tới, nói muốn Cảnh Thần Hạo tối nay phải về nhà ăn cơm, nói bố anh ấy từ nước ngoài trở về.
Ngắt điện thoại trong đầu cô chỉ có một ý niệm, THẬT LÀ TỐT!
Cho nên, đợi tới lúc Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo về tới nơi, cô vội vàng đi vào văn phòng của anh, đem chuyện hôm nay của tập đoàn Âu Á báo cáo,đương nhiên chuyện Âu Dương Lập hỏi về vấn đề bọn trẻ cô không nói tới.
Sau đó ngừng lại một chút, nhẹ nhàng nói tiếp, “Cảnh tổng. Cảnh phu nhân gọi tới muốn anh tối nay nhất định phải về nhà ăn cơm, bố đẻ của anh từ nước ngoài trở về rồi.”
Cảnh Thần Hạo ngước mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn cô một lượt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của cô, “Thu dọn một chút, tan làm cùng nhau đi.”
“Không đi!”Cô ngay lập tức từ chối, “Cảnh tổng,Cảnh phu nhân nói rồi, chỉ để một mình ngài về mà thôi.”
- --------------- ----------------