Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 176




Cô ta ngọ ngoạy định đứng dậy, bèn phát hiện cổ chân mình rất đau, hay là bị trật khớp rồi?

Buổi vận động tối nay quá kiệt sức rồi, nhưng mà cô không còn một chút sức lực nào nữa.

"Ha ha, xem cô còn chạy đi đâu được!" giọng nói vọng lại từ phía sau khiến da đầu cô như bị tê tái.

Cái âm thanh này càng khiến cô như có thêm dũng khí để nhấc bước rời đi, cho dù có bò thì cô cũng phải chạy thêm một đoạn.

Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy bên eo mình có một bàn tay lớn vịnh vào, cô ta nhắm mắt lại, không thèm quan tâm và thét lớn lên, "khốn nạn, lưu manh thối! Buông tôi ra, buông tôi ra! Mau lấy bàn tay bẩn của anh ra, a a a......"

"Em chắc chắn chứ?" Cảnh Thần Hạo cẩn thận ôm lấy cô ta, trong ánh mắt ôn hòa hiễn rõ lên sát khí.

Anh ta không ngừng nghe tiếng nhốn nháo bên ngoài, liền gọi điện thoại hỏi, người phụ trách nói không có đám cháy, nên anh mới từ tốn đi ra, lại nhìn thấy Nhiễm Nhiễm của anh ta bị té nhào dưới đất, thật tội nghiệp, khiến con tim anh ta chốc lát bị thắt chặt lại, nhanh chóng cúi người xuống ôm cô ta dậy.

"Cảnh Thần Hạo!" cô ta nghe thấy tiếng anh ta, kích động xém tí nói không ra lời, ý thức được mình đang bị anh ta ôm chằm, bèn phản xạ lại ôm lấy cổ anh ta, thở hổn hển nói, "này, người đàn ông này......"

"Cảnh, Cảnh tổng......" Hoắc Đông nhìn thấy cô ta ôm Cảnh Thần Hạo, chân bũn nhũn, thiếu chút quỳ xuống đất!

"Anh là?" Cảnh Thần Hạo lục lại trí nhớ trong đầu, có chút ấn tượng hơi mơ hồ, không rõ ràng.

"Cảnh tổng, tôi là Hoắc Đông của công ty trách nhiệm hữu hạn Hoắc Thị Châu Báo đây!" Hoắc Đông cười xòa nhìn anh ta, "tối nay chúng tôi đến đây bàn về vấn đề hợp tác, phụ nữ này là đi cùng với bí thư Lâm thôi, chúng tôi chỉ đơn giản là ăn cơm, tôi tuyệt đối không có ý gì mạo phạm cô ấy! Tuyệt đối không có!"

Ánh mắt của Hoắc Đông không dám nhìn lên người cô ta, cô ta chả phải đã có hai con rồi sao? Theo như anh ta biết, Cảnh Thần Hạo mới là độc thân.

Anh ta không tin, đến cả Cảnh Thần Hạo cũng thích mẫu phụ nữ đã có chồng rồi à!

"À! Nghĩ ra rồi! Về vấn đề hợp tác chúng ta mai mốt sẽ bàn chi tiết hơn, nhớ ghé thăm Cảnh Thị, tôi rất thích anh đấy." Lời nói Cảnh Thần Hạo nghe như có vẻ đầm ấm, nhưng cái tính lạnh lùng và ánh mắt lạnh nhạt mới thật sự là con người của anh.

Cảnh Thần Hạo ôm lấy Bùi Nhiễm Nhiễm quay người đi vào khu ghế lô phía sau lưng, Hoắc Đông nhìn thấy họ rời đi, mở to mắt ra, phải chăng Cảnh Thần Hạo đã thật sự thích người phụ nữ này rồi? Nếu vậy thì đến Cảnh Thị có cần thay đổi một thiếu phụ làm bí thư không nhỉ?

Nhìn cái cửa trước mắt đóng sầm lại, anh ta nhìn vào dấu răng trên tay, "đáng chết, miếng thịt gần miệng lại bay mất đi như vậy!

Anh ta cố dùng sức để ý cánh cửa đã đóng, mới quay người rời đi, tối nay anh ta đi đâu tìm một thứ báu vật giống cô ta y chang đây!

À! Trong khu ghế lô chả phải vẫn còn một thứ sao? Nghĩ đến đây, anh ta đi nhanh hơn, bước xuống lầu.

Cảnh Thần Hạo ôm lấy cô ta vào khu ghế lô, anh ta lạnh lùng không nói gì, cô ta cũng không dám mở miệng nói gì, nếu mở miệng không biết nói gì nữa?

Khi cô ta là Bùi Dĩ Hàn nhưng phủ nhận là Bùi Nhiễm Nhiễm, vậy lúc cô ta là Bùi Nhiễm Nhiễm, cũng có thể phủ nhận là Bùi Dĩ Hàn mà! Như vậy cũng không nắm được cán của cô.

Ngay sau đó, lúc Cảnh Thần Hạo đem cô ta đặt lên giường, cô ta liền mở miệng nói trước, "đã lâu không gặp rồi! Anh lúc này sao rồi? Xem ra có vẻ tốt nhỉ."

Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh giường, nắm lấy chân trái bị trật khớp, nhìn vào gương mặt tương tư ngày đêm trộm nhớ đã năm năm, cười khẩy nói, "không lâu, chỉ có bốn tiếng thôi mà."

"Cái gì mà bốn tiếng? Chúng ta chả phải đã năm năm không gặp rồi sao?" Bùi Nhiễm Nhiễm cứ nhắm vào cách nghĩ có đánh chết cũng không thừa nhận, phủ nhận đến cùng.

"Tôi lại nghĩ cô lại bản lãnh đến vậy, có bản lãnh tiếp tục giả tạo!" anh ta cẩn thận lau bỏ vết bụi bám trên chân anh, tỉ mỉ vuốt ve mắt cá chân của anh ta, "nhịn tí."

"Ừm......a......" cô ta trợn nhìn người đàn ông trước mặt, động tác của anh ta có vẻ hơi nhanh.

Cô ta vừa mới gật đầu, thế là giây tiếp theo đã động thủ liền.

"Rất đau?" Cảnh Thần Hạo nhìn vào khuôn mặt của cô ta một cách kỹ càng, lay chuyển thân thể trước mặt cô ta, nhìn thấy mặt cô đầy mồ hôi, kịch liệt nhẫn nhịn như muốn giết chết Hoắc Đông vậy.

Lúc nãy nếu không phải vì nhìn thấy cô ta đã bị thương, tuyệt đối sẽ không dễ dàng gì để cho anh ta rời khỏi, tuy anh ta đã thoát rồi, thì lần sau nhất định sẽ cùng anh ta chơi một trò chơi.

Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy rất an tâm, năm năm về trước rõ ràng bọn họ mỗi lần gặp nhau đều châm chọc khiêu khích, nhưng mà bây giờ cô rất muốn rất muốn nương tựa vào người đàn ông này, ngoài năm năm trước bị Âu Dương Lập bỏ rơi ra, cô ta đã lâu không gặp cái tình cảnh thê lương như mới khi nãy.

Thời khắc hai lần nhếch nhác bất kham của cô lần lượt bị anh ta bắt gặp, dẫn cô ta rời khỏi.

Cảm thấy cái đầu của cô đang nằm trên chiếc đùi lớn của anh ta, nhỏ tiếng nói chuyện, "đau quá"

"Đau thì hãy đối với anh chân thật tí! Xem em sau này có còn dám rời xa anh nữa không, một đi là hết năm năm!" Cảnh Thần Hạo từ từ dùng tay vuốt đi mồ hôi và sợi tóc trên trán cô.

"Vậy em nên làm gì đây! Vẫn ở đó cho người ta cười à? Nếu lúc đó em không đi, thì em sẽ bị nhốt vào nhà lao rồi!" vả lại lúc đó chứng kiến Âu Dương Lập cưới người phụ nữ khác, trong lòng cô vốn dĩ rất khó chịu.

Mẹ của cô ta đã sớm chuẩn bị vé máy bay và hộ chiếu, cô ta khống muốn đi cũng không được.

"Có anh mà, ai dám đưa em vào ngục tù, thì anh sẽ đưa người đó đi trước!" anh ta bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ, anh ta vừa ngủ dậy, ngoại trừ một đêm xuân xanh và gương mặt ngốc ngếch, cô chỉ để lại một câu nói cho anh ta

Thực sự đáng ghét!

"Em biết Cảnh......anh có đủ bản lĩnh, cho nên lần này về đây chả phải là muốn dựa hơi anh đây sao? Bây giờ thời gian không còn sớm nữa. Em có thể ra về trước không? Đợi khi nào anh rảnh rồi, chúng ta lại hẹn ngày gặp mặt!" cô ta xém chút thốt lên hai chữ Cảnh tổng, nhớ lại năm xưa cô luôn gọi trực tiếp cái tên của anh.

Đến cả Cảnh Thiếu cũng chưa bao giờ gọi qua, huống chi là Cảnh tổng.

"He......" Cảnh Thần Hạo cười lạnh lùng, cúi đầu nhìn gương mặt da dẻ trắng như tuyết, "Bùi Nhiễm Nhiễm, Bùi Dĩ Hàn, em muốn đóng giả hòng gạt anh đến khi nào?"

"Cái gì Bùi Dĩ Hàn? Em không biết anh đang nói ai?" cô ta bỗng nhiên từ trên đùi anh bật dậy, ôm lấy cái chăn trên giường núp vào, ánh mắt đẹp lưu chuyển trên người anh, "Cảnh Thần Hạo, có phải anh đã tưởng lầm người phụ nữ khác là em rồi không! Hihihi, chúng ta quen lâu như vậy, mà anh lại không nhận ra em à, anh có cần đi khám mắt không đây?"

Cảnh Thần Hạo lịch sự cởi bỏ cái áo khoác ra, hai tay đang cởi từng chiếc cúp áo, ánh mắt đen lay láy nhìn cô ta, "không sao, em cứ giả dạng đi."

"Anh, anh không được cởi! Năm năm trước là ngoài ý muốn, anh thừa biết em bị bỏ thuốc mà!" cô ta lại tiếp tục thụt lùi, đến khi phía lưng cô chạm vào bức tường lạnh giá, cô ta hiểu rằng mình xong rồi!

"Lúc đó em hỏi anh rằng em có hương vị của phụ nữ không, hôm nay anh sẽ trả lời cho em biết, có rất nhiều đằng khác, và em của giờ phút này càng có hương vị của phụ nữ hơn." Năm đó trong lòng anh ta thề rằng, nhất định phải bắt được cô ta, nhất định phải gây sức ép khiến cô ta muốn xuống giường cũng không được.

Cô ta nuốt nước bọt, nhìn về phía trước mặt người đàn ông trần chuồng đang tiến đến gần mình, cô ta vừa mới nhấc chân lên, thân hình lại bỗng nhiên ngã nhào xuống giường, đáng chết, cô ta thật sự kiệt sức rồi.

"Sao vậy?" Cảnh Thần Hạo bế cô ta đặt giữa giường, cả người liền đè lên thân thể cô ta, "không chạy nữa à?"