Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 169




Cô nhìn quanh trường quay và đi đến một góc yên tĩnh. Nhanh chóng bấm số điện thoại gọi vào văn phòng của Thích Thịnh Thiên.

Chuông reo vài lần và được nhấc lên. Cô ấy không mở miệng chào hỏi, giọng nói sắc bén như dao. "Hòa Thảo đã biến mất rồi. Tôi cần tư liệu chi tiết của cô ấy. Có thể lập tức đi tìm không, rồi gửi qua điện thoại cho tôi xem."

"Đương nhiên là được, nhưng sao cô ấy lại biến mất, liệu có chuyện gì xảy ra rồi không?" Thích Thịnh Thiên lập tức nghĩ ngay đến tình cảnh tiểu tình nhân của Âu Dương Lập bắt cóc cô ta.

"Hy vọng không phải vậy, nửa tiếng trước đó còn nhắn tin là tới ngay, nhưng vẫn không thấy bóng dáng, À này, chuyện như vậy đừng báo với Cảnh tổng." Trước khi tắt máy cô không quên dặn dò một câu.

"Là cô nói nhé! Nếu có xảy ra chuyện gì, cô là người ghánh hết trách nhiệm đấy." Thích Thịnh Thiên suy nghĩ khảo nghiệm một chút, rốt cuộc cô ấy có năng lực gì, nếu là cô ta lên tiếng đừng báo với Cảnh Thần Hạo, vậy thì anh ta sẽ không nói.

"Đương nhiên, cái dự án kế hoạch này vốn dĩ tôi cũng phải phụ trách." Bao gồm Hòa Thảo, không thể để cho cô ta bị chuyện gì được, hy vọng chỉ đơn thuần là bị kẹt xe thôi.

Kết thúc điện thoại với Thích Thịnh Thiên rồi, sẽ nhanh chóng xuất hiện tư liệu chi tiết của Hòa Thảo trên điện thoại của cô thôi, như lúc cô ta ở trong sân chơi nghe được rằng, ba thất nghiệp, mẹ sức khỏe không tốt, nghề nghiệp là diễn viên, xác thực là rất cần tiền tiêu rồi.

Bởi vì đã hẹn trước với cô ta, nên hôm nay cô ta không thể tiếp tục ở trong trường, rất có khả năng đang trong bệnh viện.

Nhưng mà Hòa Thảo vừa mới nhắn tin nói đang trên đường đến mà, bất kể là chuyện gì, cô ta phải đến bệnh viện xem sao.

Cô ta cầm điện thoại, quay người định đi ra ngoài, khi mới bước vào xém chút đụng vào người khác, khi đi ra ngoài cũng mém va chạm với người khác, chỉ là lần va chạm này lại là người đã lâu không gặp Khâu Tịch.

"Hóa ra là bí thư Bùi, sao cô rảnh đến đây thế?" vẻ mặt cười nhạo của Khâu Tịch châm chọc cô, ánh mắt cuối cùng lướt nhìn vào khuôn mặt cô, "đã lên chức bí thư của Cảnh tổng, cô nên thay đổi tí sắc màu cho phấn nền đi chứ? Ngày nào cũng đánh phấn kiểu vậy, không sợ ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của Cảnh tổng à"

"Khâu tổ trưởng, cô cảm thấy Cảnh tổng là người dễ dàng bị ảnh hưởng đến vậy sao? Huống chi tôi là bí thư cấp cao của anh ta, không phải tay sai, trong khoảng thời gian làm việc không cần phải ngồi đối diện anh ta suốt." Cô ta vốn dĩ đang gấp, nhưng thấy cô ta đang đứng chắn ngang cửa, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

"Cô......" Khâu Tịch nghe cô ta nói vậy tức không nên lời, cô ta không dám đụng chạm Cảnh Thần Hạo, trừ khi cô không muốn tồn tại ở Cảnh Thị.

"Tôi vừa nghe nói Hòa Thảo vẫn chưa đến." Khâu Tịch đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, cố ý lên cao giọng, "sao bây giờ, vẫn còn 50 phút nữa, vẫn chưa tìm được người à?"

"Khâu tổ trưởng chẳng phải đang trông ngóng cho tìm không ra người sao?" cô nhìn cô ta cười nhạo, "đợi đến khi thật sự tìm không ra người thì lúc đó Khâu tổ trường cười hả hê vẫn chưa muộn mà, đến lúc đó tôi nhất định ở trước mặt Cảnh tổng miêu tả lại trạng thái lúc này của cô một cách thật sinh động."

"Cô đừng nói bậy, tôi nào có cười trên sự đau khổ của người khác, cái quảng cáo hôm nay của Cảnh Thị quan trọng cỡ nào tôi còn rõ hơn cô mà, tôi lại càng lo lắng hơn cả cô!" Khâu Tịch ngay tức khắc nôn nóng, cô ta vừa mới nhìn cô cười nhạo, lại quên rằng nếu thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô ta cũng khó thoát ly được.

"Cô làm gì trước mặt tôi cũng không sao, nhưng nhớ đừng có đắc ý và hý hửng trước mặt Cảnh tổng, đến lúc đó tôi muốn giúp cô cũng không được, huống hồ gì giờ tôi cũng không muốn giúp cô." Vốn dĩ thời gian gấp rút, thực sự không muốn dang díu lâu với cô ta nữa.

Khâu Tịch giận dữ nhìn cô chằm chằm, vừa muốn mở miệng nói lại, liền thấy cô quay người vào trường quay, cô ta tò mò theo sau.

Tuy rằng chỉ là quay quảng cáo, nhưng cũng phải mời đoàn làm phim và đạo diễn bậc nhất trong nước, tính khí của họ rất tệ, trước khi tìm được Hòa Thảo, thì cũng phải trấn an tinh thần của họ.

Lúc cô đi qua, đạo diễn phụ trách đang nói chuyện với thợ ghi hình, nhìn thấy cô đi qua, bèn quay đầu đi.

"Giang đạo diễn......"

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tôi vừa nghe nói người vẫn chưa đến, không biết các người làm việc như thế nào nữa! Có biết thời gian của tôi quý báo lắm không?" Giang Lưu ngửa đầu nhìn cô ta, trên mặt đã hiện rõ sự bực bội, "cho cô thêm nửa tiếng đấy, nếu không thấy người, hôm nay sẽ không quay nữa!"

"Giang đạo diễn, đối với chuyện ngoài ý muốn hôm nay tôi thành thật xin lỗi, hay là như thế này, đối diện có một quán cà phê, Giang đạo diễn qua đó ngồi đi, đợi mọi thứ chuẩn bị xong rồi, mới mời Giang đạo diễn qua lại, cũng tiện cho ngài nghỉ ngơi tí." Sắc mặt vàng ệch của cô ta biểu lộ thập phần thành ý, thái độ khiêm tốn.

Giang Lưu như muốn bực bội, thì cũng không bực được nữa.

"Vậy được rồi! Vậy đi!" Giang Lưu đứng dậy từ chiếc ghế, hào khí vẫy tay, "nghỉ ngơi nghỉ ngơi!"

"Giang đạo diễn, để tôi đưa ngài đi qua" Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay làm động tác mời, đi bên cạnh Giang Lưu ra ngoài.

Từ phía sau Khâu Tịch vừa bước vào thấy tình hình như vậy, vốn dĩ định tiến lên trước, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Giang Lưu, nên cô đành nhường nhịn vậy.

Chỉ có thế đứng tại chỗ nhìn họ rời đi, tuy xảy ra sự việc ngoài ý muốn thì cô cũng sẽ bị liên lụy, nhưng cô lại càng muốn thấy Bùi Dĩ Hàn bị xấu mặt, tốt hơn hết là bị đuổi khỏi Cảnh Thị.

Không ngờ rằng cô ta chỉ nói hai ba lời là có thể xử lý xong Giang Lưu, lại không ngờ rằng Giang Lưu lại có thể dễ dàng nói chuyện đến vậy.

Nhưng mà cho dù có an ủi Giang Lưu thì sao chứ, cô ta nở nụ cười nham hiểm và lấy điện thoại ra, nếu để Cảnh Thần Hạo biết rằng việc nhỏ nhoi như vậy cũng không giải quyết được, nhất định sẽ đuổi cô ngay, phải biết rằng Cảnh Thần Hạo trước giờ không lưu lại những kể bất tài.

Huống chi là người phụ nữ vừa xấu vừa già này.

Bùi Nhiễm Nhiễm đưa Giang Lưu vào quán cà phê ngồi sau đó nhanh chóng rời đi, vừa mới bước ra là gọi ngay cho Hòa Thảo, nhưng vẫn không nhấc máy

Cô ta dẹp điện thoại liền vào trong xe, hai tay vịnh chặt vào vô lăng, nhìn vào dòng xe hàng người phía trước, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.

Theo lý mà nói, Hòa Thảo là một người mới nên không đắc tội ai cả, sao lại có người kiếm chuyện với cô ta được?

Phải chăng là đối phó Cảnh Thị? Ai là người đang dùng cách này?

Hòa Thảo là người đại diện phát ngôn về sản phẩm mới cho sự kiện này, nếu như bài trừ những nguời trong nội bộ Cảnh Thị tiết lộ thông tin, thì lần trước đến trường quay còn có Hòa Miêu, Liêu Vi, và cả Lucy đều biết.

Hòa Miêu thì đang nằm viện, tất nhiên là không thể hạ thủ chị họ mình được, Lucy chỉ mong được nịnh hót Cảnh Thần Hạo, cho dù là đối phó cô ta, nên cũng sẽ không dùng cách này, bị cô phát hiện càng khiến cô căm ghét cô ta hơn.

Trong đầu cô ta luôn hiện bộ mặt của Liêu Vi, chẳng lẽ phụ nữ thích Âu Dương Lập đều thích giở thủ đoạn bằng cách bắt cóc sao?

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lớn phá tan sự suy xét của cô ta, cô ta hạ tốc độ lại, cầm lấy điện thoại, bèn nhìn thấy hai chữ "Cảnh tổng", cô ta biết rằng không xong rồi.

Khâu Tịch đánh tiểu báo cáo cũng nhanh thật, cô ta vừa mới rời quán cà phê chưa đầy 10 phút, thì Cảnh Thần Hạo đã gọi điện thoại rồi.

Tiếp điện thoại của anh ta thật nguy hiểm, nên cô ta cho xe đậu bên vệ đường, sau đó mới tiếp điện thoại, "Cảnh tổng, có chuyện gì không?"

"Cô đang ở đâu?" lúc này Cảnh Thần Hạo đã ra khỏi tòa nhà Cảnh Thị, chuẩn bị ghé qua trường quay xem xét tình hình.

Giọng nói hơi trầm kèm chút hiền từ vọng đến, giống như đang kề bên tai vậy, khiến tay trái của cô không kìm được bấu chặt vô lăng.