Lẽ nào cô phải thích sao?
Mấy chuyện như nhổ lông trên đầu con hổ cô mới không thèm làm, một tên Cảnh Thần Hạo cô đã nhức đầu lắm rồi, lại thêm một tên Đường Sóc, tiểu bảo bối đây là muốn mệt chết cô sao!
“Mami, thật ra con cảm thấy chú Cảnh cũng không tệ, hai người cùng đi khảo sát nhỉ!” Noãn Noãn cũng không chịu thua nên dựa người về phía trước.
Mặc dù trong lòng cô cũng rất thích chú Đường, hôm nay còn ra mặt thay bọn họ, thế nhưng tâm lý nho nhỏ của cô lại thích chú Cảnh hơn.
Thật là khó lựa chọn nha! Chú Đường cũng tốt, chú Cảnh cũng tốt.
Hiện giờ Noãn Noãn đều có loại cảm giác lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, tỏ vẻ bỏ cái nào cũng không nỡ.
“Bảo bối, mami tạm thời không có ý định tìm bạn trai.” Cô thành khẩn nói.
“Không sao, chúng ta dựa theo tiêu chuẩn tìm ba đi.” Dương Dương chững chạc gật đầu, sau này phải tạo nhiều cơ hội cho chú Đường và mami gặp mặt.
Nếu như công việc của Đường Sóc không nhiều, mỗi ngày tan học chính là một cơ hội không thể bỏ lỡ, nhất định phải nắm chắc trong tay.
“Dương Dương, Noãn Noãn, chuyện hôm nay các con......” Cô nghĩ tới đây liền chua xót, tay cầm tay lái nắm thật chặt, khớp xương nhô ra, có chút trắng bệch.
Đêm hôm đó bị bỏ thuốc, gặp được Cảnh Thần Hạo, xảy ra chuyện đó với anh ta, cô chưa bao giờ hối hận qua.
Nhất là một người tha hương nơi đất khách quê người, ba bị giam trong tù, mẹ không rõ tung tích, cô có một mình cô xém chút ngã qụy.
Ngay lúc này, cô phát hiện mình mang thai, vui còn nhiều hơn sợ, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu, mặc kệ ba của con cô là ai, đây là con của cô, cô muốn sinh nó ra.
Dương Dương và Noãn Noãn tựa như tên của tụi nó vậy sưởi ấm lòng cô, mấy năm này cô cố gắng cho tụi nó đủ sự yêu thương, thế nhưng tình thương của mẹ có vĩ đại hơn nữa, thì sự thiếu thốn trong tình yêu của cha làm sao cũng không thể bù đắp được.
Nhất là sau khi trở về, vô duyên vô cớ vào Cảnh Thị, Noãn Noãn gặp được anh ta, còn thích anh ta đến thế, trong lòng cô liền bắt đầu có chút sợ hãi.
Cảnh Thần Hạo bề ngoài thì đẹp trai, kỳ thật anh ta rất nham hiểm, huống chi hai người trước đó không ưa nhau như thế, anh ta nhất định sẽ vui vẻ mà thưởng thức cảnh tượng thảm hại của cô, rồi điềm đạm mang Dương Dương Noãn Noãn đi.
Đây là chuyện cô không muốn nhìn thấy nhất.
“Mami, chúng con không sao!” Giọng nói ấm áp của hai cô cậu kéo suy nghĩ cô trở về, khóe miệng cô khẽ nhếch, hoà thuận vui vẻ quay về nhà của Lâm Tri Hiểu.
Lâm Tri Hiểu vừa mở cửa ra liền thấy ba người vẻ mặt tươi cười, ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt không có trang điểm của Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, bộ dáng này của cậu mà ra ngoài đường, sẽ quyến rũ được không ít trái tim của đàn ông nha!”
“Dì Tri Hiểu, quyến rũ nhiều thế làm cái gì, đàn ông tốt một người là đủ rồi.” Cánh tay cầm bịch đồ của Dương Dương nhấc lên, “đồ ăn vặt cho dì ạ!”
“Bảo bối, dì thật sự quá yêu con đi!” Lâm Tri Hiểu nhận lấy túi đồ, hôn lên má Dương Dương một cái, mới né ra một bên để bọn họ đi vào.
“Khoan đã! Tiểu bảo bối, vừa rồi con nói một người đàn ông là ai, khai thật đi!” Lâm Tri Hiểu kéo Dương Dương lại, “nói mau!”
Dương Dương ngước mắt liếc nhìn mami đang ôm Noãn Noãn trở về phòng, mami hình như cũng không quan tâm, vậy cậu nói nha.
Dù sao tin đồn truyền qua truyền lại cũng thành sự thật!
“Tổng giám đốc công ty truyền thông Đường thị, Đường Sóc ạ!” Dương Dương cười một cách đơn thuần vô tội, nhân lúc Bùi Nhiễm Nhiễm lo cho Noãn Noãn ngủ trưa còn chưa ra, đem chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối vào kể hết cho Lâm Tri Hiểu nghe.
Nhất là ánh mắt thâm tình mà Đường Sóc nhìn mami, miêu tả vô cùng tinh tế, hại đến Lâm Tri Hiểu cứ than đã bỏ lỡ mất trò hay, sớm biết vậy tối hôm qua đã không uống say.
Dương Dương mở một bịch khoai tây chiên ra, ân cần đưa tới trước mặt Lâm Tri Hiểu, “dì Tri Hiểu, mami trong phương diện tình cảm rất chậm, dì phải nói tốt giúp chú Đường nhiều chút! Bảo bối sẽ cảm kích dì!”
“Khụ khụ......” Lâm Tri Hiểu lần đầu cảm thấy khoai tây chiên có thể làm người ta bị sặc.
Đường Sóc dính vào từ lúc nào thế?
Không đúng, Dương Dương giống boss lớn thế này, Nhiễm Nhiễm mỗi lần đều không cho boss lớn nhìn thấy Dương Dương, vì cái gì?
Trong miệng phát ra một tiếng “răng rắc”, cô cắn nát khoai tây chiên, đồng thời cũng phát hiện ra chuyện ghê gớm.
“Bùi nhiễm nhiễm! Cậu......” Sau khi cô kêu to, rồi mặt tươi cười nhìn Dương Dương, đưa bịch khoai tây chiên cho cậu, “Dương Dương ăn trước!”