Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 132




Cảnh Thần Hạo có chút kích động, cũng có chút thấp thỏm, nếu anh nhìn thấy Dương Dương, vậy Bùi Dĩ Hàn và Bùi Nhiễm Nhiễm có phải là không có bất cứ liên quan nào?

Nhưng lỡ như, Dương Dương và anh rất giống nhau thì sao? Khi gặp nó sẽ không chạy thoát khỏi nó được.

Dù gặp hay không gặp trong lòng anh đều thấy rất mâu thuẫn, ngay cả lúc anh đi đàm phán cũng chưa từng khẩn trương đến thế này, thậm chí có chút rối bời.

Bùi Nhiễm Nhiễm ôm cái hộp đi ra, “Cảnh Tổng, phiền anh ấn chuông cửa giúp tôi, giờ tôi không có tay.”

“Không có tay?” Cảnh Thần Hạo bị câu nói của cô làm cho vui lên, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, cô phải nói là đang không rảnh tay, sao lại nói là không có tay, có ai tự trù ẻo mình thế không chứ?”

Nhưng anh còn chưa đưa tay ra ấn chuông cửa, bên trong đã vọng lại tiếng bước chân, nghe âm thanh mở cửa bên trong có vẻ rất vụng về.

Đột nhiên đằng trước có ánh sáng phát ra, cửa đã được mở.

Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn thấy bộ dạng Bùi Noãn mặc đồ ngủ đứng trước cửa, ngẩng đầu lên cười nhìn họ: “Mami, chú!”

“Noãn Noãn ngoan.” Cảnh Thần Hạo cúi thấp người, cười ôm nó lên, hướng người bước vào bên trong, mặc nhiên không coi anh ta là người ngoài.

Bùi Nhiễm tuy vui mừng khi nhìn thấy Cảnh Thần Hạo, nhưng khuôn mặt nhỏ xíu của nó luôn nhìn vào sắc mặt mẹ nó, thấy Bùi Nhiễm Nhiễm không tức giận, vui vẻ chơi cùng với Cảnh Thần Hạo.

Bùi Nhiễm Nhiễm đặt chiếc hộp lên trên bàn ăn, sau đó rót ly nước cho Cảnh Thần Hạo, rồi cũng rót cho mình ly nước, đứng bên bàn trà nhìn hai người đang cười hí ha hí hửng, người đó có phải là Cảnh Thần Hạo cô biết không?

“Hừm hừm, Noãn Noãn, dì Tri Hiểu và anh con đâu?” Cô cảm thấy nên đứng trước mặt Cảnh Thần Hạo làm bộ hỏi chút chuyện.

“Ra ngoài mua đồ rồi ạ!” Noãn Noãn ngồi lên đùi của Cảnh Thần Hạo, nghiêng đầu qua nhìn cô, sau đó lại tiếp tục quay qua chơi đùa với Cảnh Thần Hạo.

“Vậy họ có nói khi nào về không?” Cảnh Thần Hạo cũng cười hỏi lại, âm thanh vô cùng dịu dàng như nước nhỏ giọt.

Bùi Nhiễm Nhiễm vô cùng kinh ngạc, xém chút nữa là bị sặc nước.

“Noãn Noãn không biết! Chú hôm nay muốn qua đêm ở đây sao?” Nó càng tiến về hướng Cảnh Thần Hạo, đôi tay nhỏ bé của nó bám lấy áo anh, nghiêng cái đầu bé bé, đôi mắt màu xanh lam nhìn anh, chớp chớp mắt đợi anh trả lời.

“Ặc ặc…” Cô thật là bị sặc nước.

“Noãn Noãn!” Câu này sao tùy tiện nói ra thế, lỡ như Cảnh Thần Hạo đồng ý thì làm sao đây? Chẳng lẽ để Tri Hiểu và Dương Dương ở ngoài đêm nay sao?”

Cảnh Thần Hạo thấy cô đang suy nghĩ, mở miệng cười lớn: “Con gái cô hiểu chuyện hơn cô nhiều đó.”

“Cảnh Tổng thật biết nói đùa, cái đền nhỏ nhà chúng tôi sao dám để Cảnh Tổng chịu thiệt thòi được, Hay là Cảnh Tổng cứ rời khỏi đây trước.” Cô giơ tay chỉ ra hướng cửa, trong lòng cả ngàn tế bào đang muốn anh mau đi khỏi đây.

“Chú còn chưa uống nước mà!” Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn ly nước trên bàn, “Chú có uống không?”

“Có chứ.” Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt bất lực của Bùi Nhiễm Nhiễm thì cảm thấy tâm trạng rất vui.

Noãn Noãn cái con bé này có cha rồi không cần mami của nó nữa, Bùi Nhiễm Nhiễm không biết nói gì hơn mắt nhìn lên trời, chỉ còn cách đưa ly nước đến trước mặt Cảnh Thần Hạo.

“Cảnh Tổng mời ngài.”

Cảnh Thần Hạo nhận lấy ly nước, nhưng chưa uống ngay, mà cúi đầu nhìn Noãn Noãn, “Noãn Noãn có uống không?”

“Noãn Noãn không uống, chú uống đi.” Bùi Noãn lắc đầu nhìn anh, càng nhìn càng thấy quen, hình như đã gặp anh ở đâu rồi, lại hình như ngày nào cũng gặp.

“Anh hai, anh hai!” Bùi Noãn đột nhiên lớn tiếng hét lên.

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nghe đã cảm thấy có điềm không lành, lập tức đi đến chỗ Cảnh Thần Hạo bế nó ra khỏi chân của anh, “Noãn Noãn, con nên đi ngủ rồi.”

“Nhưng mami ơi, chú ấy…”

Bùi Noãn cứ nhìn vào Cảnh Thần Hạo đang đặt ly nước lên bàn, chú và anh hai giống nhau quá!

“Chú sẽ không ở lại qua đêm đâu, sau này con và chú lại gặp nhau.” Bùi Nhiễm Nhiễm ngại ngùng nhìn Cảnh Thần Hạo, “Tôi ẵm nó về phòng ngủ trước, Cảnh Tổng xin cứ tự nhiên.”

Bùi Nhiễm Nhiễm đặt Bùi Noãn lên giường nằm ngay ngắn đi ra, thì thấy Cảnh Thần Hạo đúng là rất tự nhiên vẫn chưa chịu đi về.

“Cảnh Tổng, thời gian không còn sớm nữa, ngày mau còn có việc mà.” Cô cười nói, hiển rõ là đang muốn đuổi khách, không tin là anh nghe không hiểu.

“Không cần vội, ngồi xíu nữa.” Cảnh Thần Hạo gác chân lên, bộ dạng như một địa chủ giàu có, cứ an nhàn điềm đạm, ung dung thoài mái.