Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 113




Bùi Dương lúc này đang đứng ở cửa bếp, bộ mặt y chang Cảnh Thần Hạo không hề có chút hối hận, chỉ có cảm thấy đau lòng vì em gái.

“Noãn Noãn, lát mami lưu lại giúp con là được, anh không cố ý.” Cô quỳ xuống ôm con, đầu dựa trên vai cô, nước mắt nước mũi dính lên người cô, con bé không ngừng mếu máo.

Bùi Nhiễm Nhiễm thuận theo kéo Bùi Dương qua, “Mami hiểu con, không sao.”

“Dạ.” Bùi Dương gật đầu.

Lâm Tri Hiểu vào cửa thấy vậy, đột nhiên mở to mắt, “Chuyện gì xảy ra?”

Cô chỉ biết Bùi Nhiễm Nhiễm về sớm, biết Cảnh Thần Hạo cùng rời khỏi, nhưng không ngờ đứa trẻ trong nhà lại khóc dữ vậy.

“Chuyện nhỏ, tí tớ nói với cô, nhưng mà có thể phiền cậu nấu ăn giúp.” Bùi Nhiễm Nhiễm mặt xin lỗi nhìn cô, ôm Bùi Noãn vào phòng ngủ.

Để con lên giường, nhẹ vỗ lưng, “Điện thoại mami hết pin, sạc rồi nói cho Noãn Noãn nghe, được không?”

“Oa oa oa, được, được!” Bùi Noãn vừa khóc vừa gật đầu, khuôn mắt lai đẹp khóc như mặt mèo.

Bùi Nhiễm Nhiễm lấy khăn lau nước mắt, đợi cô không khóc nữa đứng dậy sạc pin điện thoại, thời gian chờ đợi, cô lại ngồi lại lên giường.

Cha con đồng lòng sao?

Biết mất số anh khóc thương tâm như vậy, thấy Noãn Noãn như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy và tự trách.

Cô không thể ích kỷ giành đi quyền lợi nhận được tình cha của tụi nó, nhưng nếu chúng có tình cha rồi, thì sẽ thiếu tình mẹ, như vậy cũng không hoàn chỉnh.

Thấy con bé đau lòng cô càng đau hơn, tuy Noãn Noãn và Cảnh Thần Hạo không giống, nhưng nếu tiếp tục tiếp xúc, Cảnh Thần Hạo nếu không sinh nghi, thì không phải Cảnh Thần Hạo!

Cô phải làm sao mới có thể chu toàn mọi chuyện, không để tụi trẻ rời xa cô.

“Mami, nếu mẹ thật sự không thích chú đó, Noãn Noãn không nói chuyện với chú, không quan tâm chú nữa.” Bùi Noãn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu trầm mặc, trái tim nhỏ khó chịu cực kỳ.

Cô làm mẹ giận rồi.

“Noãn Noãn thật ngoan.” Cô hiểu chuyện như vậy, Bùi Nhiễm Nhiễm càng áy náy.

- ----------- --------------

Sau này nhất định quan tâm chúng hơn nữa, không có gì quan trọng hơn chúng trong lòng cô.

Giờ cơm tối, Bùi Dương biểu hiện vui vẻ hơn nhiều, Lâm Tri Hiểu thấy vậy cũng vui, nhưng Bùi Dương vẫn trầm mặc không nói gì, không biết cậu vui hay không.

Dỗ 2 con ngủ xong, Bùi Nhiễm Nhiễm liền bị Lâm Tri Hiểu kéo đi, “Nói nhanh, cậu và Cảnh tổng cùng rời đi làm gì?”

“Sao cậu biết?” Lúc cô về là giờ làm.

“Sao tớ không biết? Toàn công ty đều biết!” Lâm Tri Hiểu hứng thú kéo cô ngồi lên sofa, tùy tiện lấy đồ bấm tivi cầm lên làm micro để trước mặt cô, “Xin hỏi Bùi Nhiễm Nhiễm tiểu thư, 4h chiều cô và Cảnh Thần Hạo tiên sinh cùng rời công ty, đi làm gì rồi, khai thật mau.”

“Vậy cũng có nghĩa là mai tớ có thể bị người khác vây lại nhìn?” Cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống bị Cảnh Thần Hạo áp bức, quá tăm tối.

“Trả lời câu hỏi chính!” Lâm Tri Hiểu nhếch mí mắt lên, “Nói nhanh! Gấp chết tớ rồi!”

“Anh ta cứ muốn đi đón con.” Bùi Nhiễm Nhiễm bất lực trả lời, còn chưa nói xong, mặt Lâm TRi Hiểu bên kia như bị sét đánh.

“Anh ta thấy Dương Dương rồi?” Lâm Tri Hiểu nuốt nước miếng, tuy không phải ruột thịt của Cảnh Thần Hạo, nhưng rất giống, người bình thường đều nghi ngờ!

Bùi Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Chút nữa.”

Bây giờ cô nghĩ lại hồi chiều, lòng còn sợ hãi.

“Nhiễm Nhiễm tốt của tớ, cậu nói chuyện có thể không dọa người khác, nói 1 hơi cho hết được không?” Cô gấp đến tim cũng muốn nhảy lên cổ họng.

Bùi Nhiễm Nhiễm 1 hơi nói hết mọi chuyện, cả chuyện Bùi Dương xóa số trong điện thoại Bùi Noãn, tất nhiên lờ quá trình lấy điện thoại.

- ----------- --------------