“Tạm biệt chú!” 2 đứa đồng thời cười nói.
“Cô như vậy quá không có tình cảm rồi, nếu không vậy, nếu cảm thấy không có gì để cảm ơn, không bằng nói tên cho tôi biết.” Đường Sóc nhìn cô, thật ra anh muốn nhìn thấy đôi mắt sau kính của cô hơn.
Lúc nào cô mới xuất hiện trước mặt anh bằng cả khuôn mặt?
Đường Sóc muốn biết tên quá đơn giản, chỉ cần vào trường hỏi là được, nhưng anh không làm vậy, anh muốn tôn trọng cô.
“Mami con tên…” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên nói.
Bùi Nhiễm Nhiễm hoảng sợ, lập tức tiếp lời, “Noãn Noãn, con khát không, còn muốn ăn gì không?”
“Con không khát!” Bùi Noãn tuy không muốn ăn gì, nhưng cũng quên đi câu hỏi vừa nãy.
“Lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của Đường tiên sinh, tên không quan trọng, có duyên chúng ta gặp lại.” Cô nói xong kéo 2 đứa nhanh chóng rời đi.
Như là đang chạy trốn vậy.
Khuôn mặt ôn nhu của Đường Sóc nở nụ cười, bông tai màu bạch kim càng ánh lên chói mắt.
Rất thú vị!
Vậy mà con có người phụ nữ như vậy, anh đường đường là đại thiếu gia tập đoàn Đường thị, vậy mà đến tên 1 người phụ nữ cũng không hỏi ra.
- ----------- --------------
Anh đột nhiên ngồi xuống, đưa tay lấy 200 cô mới để xuống, không kiên nhẫn cười.
Về đến nhà, Bùi Nhiễm Nhiễm để 2 con ngồi nghiêm túc trên sofa, ánh mắt nghiêm túc nhìn họ.
“Mami, mẹ muốn dạy dỗ bọn con sao?” Bùi Noãn mếu máo, uất ức muốn khóc.
“Noãn Noãn ngoan, mami không phải muốn dạy dỗ.” Cô đưa tay xoa đầu con, mặt trắng lộ ý cười, “Mami là muốn nói, chú đó là người tốt, nhưng sau này không được ở chung chỗ với chú nữa, đừng đi chung với chú, mami sẽ đến đón các con, nếu mami không có thời gian, phải kiên nhẫn đợi mami, biết không?”
“Mami, con biết rồi.” Bùi Dương lập tức cười trả lời, xem ra mami không muốn chú Đường theo đuổi mẹ.
Nhưng cậu thấy chú Đường không tệ, ít nhất tốt hơn cấp trên ôm nữ nhân, đánh trẻ con.
Nếu Bùi Nhiễm Nhiễm biết được Cảnh Thần Hạo trong lòng Bùi Dương bây giờ là hình tượng này, nhất định cười lăn, quá giải stress rồi!
“Con cũng nhớ rồi!” Bùi Noãn cười mỉm đáp, 2 tay đưa về phía cô, “Mami, con đói rồi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm sờ bụng con bé, “Gần đây tiêu hóa nhanh quá!”
“Người ta đang phát triển! Nhưng mà mami có phải lấy điện thoại chú đó gọi cho con không??” Bùi Noãn lắc lắc cơ thể, kỳ vọng đáp án.
“Chú công việc rất bận, Noãn Noãn không nên gọi điện làm phiền chú!” Cô cũng không thể công khai lấy điện thoại con bé để xóa số.
“Dạ, Noãn Noãn nhớ rồi.” Cô dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ ý cười càng đậm.
“Vậy mẹ đi nấu cơm.” Bùi Nhiễm Nhiễm xoa đầu, rồi đi vào bếp.
Cô vừa đi, Bùi Noãn thần bí lấy điện thoại mình đưa trước mặt Bùi Dương, “Anh, anh lưu số điện thoại giúp em được không? Có được không!”
“Ừ!” Bùi Dương nhận điện thoại, tay nhỏ ấn lên màn hình vài cài, bấm “xóa”.
Bùi Noãn nhìn ngược điện thoại, nghi ngờ nhìn qua nhìn lại, đột nhiên “oa” 1 tiếng khóc lên.
Bùi Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp chạy ra, liền nghe tiếng dậm chân, “Mami, mami, anh bắt nạt con!”
Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức quỳ xuống, lau nước mắt, “Noãn Noãn ngoan, sao vậy?”
“Oa oa oa…” Cơ thể nhỏ của Bùi Noãn không ngừng co giật, từ từ đưa điện thoại cho cô, “Anh xấu xa, làm cho điện thoại của chú biến mất rồi.”
- ----------- --------------