Cô gái này có bị thần kinh không vậy?
Ai muốn ăn bám cô ấy?
Thần kinh!
- -----
“Cái gì! Không phải đâu!” Lê Lê nhìn xấp ảnh: “Học tỷ gạt em a, học tỷ nói mẹ chị ấy bị bệnh cần tiền viện phí, em cho mượn cũng không cần, rồi đem xấp ảnh này đi mất!”
Bên trong văn phòng Tổng giám đốc, Lê Lê nhìn Cảnh Hành đang mặt lạnh như băng ngồi kế bên: “Anh yêu, em biết sai rồi, anh đừng giận nữa được không, em hứa lần sau em sẽ không mềm lòng như vậy nữa, sẽ không đem ảnh của anh đưa cho người khác xem nữa.”
“Biết sai rồi?” Cảnh Hành dịu dàng nhìn cô: “Nếu sau này anh và Ninh Giao cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu anh hay cứu cô ta trước?”
“Bây giờ mặt hồ đều đóng băng hết rồi, sao anh rơi xuống được!” Lê Lê bó tay rồi, đây là câu hỏi mà một tổng tài nên hỏi sao?
“Nếu!”
“Vậy thì đương nhiên cứu anh rồi, còn về phía Ninh Giao……” Cô ngồi trên đùi Cảnh Hành, đung đưa chân cười hì hì: “Tìm cho chị ấy một nam thần cứu chị ấy.”
“Không sai.” Cảnh Hành vuốt vuốt tóc của cô: “Em yên tâm, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, anh biết bơi, đã vậy còn bơi rất giỏi!”
“Vậy thì anh không nên hỏi em những câu như vậy, anh là anh, học tỷ là học tỷ, sao có thể đánh đồng như vậy được. Vậy quyết định như vậy nha, bây giờ em đi đặt vé, ngày mai em về quê ăn Tết trước, xong em sẽ quay lại với anh, ok không?” Cô ôm cổ Cảnh Hành.
Cảnh Hành nhìn cô chằm chằm: “Ai quyết định với em?”
“Rất lâu rồi a!” Giọng cô nhỏ dần: “Ăn Tết mà, đương nhiên phải về nhà.”
“Muốn về thì anh về cùng với em, em mà dám bỏ chạy trước thì biết tay anh.” Anh bóp nhẹ vào mông cô: “Có nghe chưa?”
“Nhưng mà, bên Cảnh gia…..họ trở về thì biết làm sao?”
“Không sao! Chờ sau khi em làm cô vợ nhỏ của anh rồi nói tiếp! Ba mẹ đã có người bồi rồi!”
Vậy là Lê Lê đành chờ Cảnh Hành vào ngày 30 Tết cùng về Lê gia.
Ban đêm là một nồi lẩu lớn màu đỏ đang sôi hừng hực!
Lê Lê nhìn Cảnh Hành, cô nhớ là đã nói với mẹ, sao bây giờ lại là cảnh tượng này!
Cô rót một chén nước trắng, gắp đồ ăn nhúng sơ vào chén nước trắng rồi mới bỏ vào chén của Cảnh Hành.
Cảnh Hành nhìn động tác của Lê Lê: “Ý tưởng không tồi.”
Ba mẹ của Lê Lê nhìn hai người: “Thật ngại quá Cảnh Hành, bác không biết cháu không ăn được cay a!”
Lê Lê trầm mặc, rõ ràng đã nói với mẹ, sao bây giờ mẹ lại nói không biết!!
Cục tức này, cô chỉ có thể nuốt xuống!
Cơm tối đã không vừa ý Cảnh Hành, sau khi ăn tối còn bị kéo vào đánh mạt chược!
Lê Lê ngồi bên cạnh Cảnh Hành, nhìn anh thua tới nỗi xấp tiền trước mặt chỉ còn lại vài tờ, cô mở to mắt nhìn anh: “Anh yêu, thì ra không phải cái gì anh cũng giỏi hết a!”
“Em rất thất vọng?” Cảnh Hành quay sang, nhìn cô bằng ánh mắt màu lam.
Lê Lê ngay lập tức hiểu ra, thì ra là Cảnh Hành cố tình thua để dỗ cho mẹ vợ tương lai vui vẻ, người con rể này, đúng là quá lợi hại, thật biết cách lấy lòng mẹ vợ.
“Đã lâm trận thì không có tình thân, anh phải hiểu điều đó a!” Lê Lê nhìn xấp tiền chất cao như núi trước mặt Lê Ngữ, toàn bộ đều là tiền thắng từ Cảnh Hành, trong lòng khó trách có chút đau xót.
Đêm nay trên bàn mạt chược chỉ có Cảnh Hành là móc tiền ra!
“A, anh hiểu rồi!” Cảnh Hành sờ sờ ngọn tóc của cô: “Nhìn anh nè!”
“Ưm ưm ưm!” Lê Lê đầy mong chờ chờ xem Cảnh Hành sẽ làm gì tiếp theo, nào ngờ anh thua luôn tờ tiền màu đỏ cuối cùng trước mặt mình cho mẹ vợ ngồi đối diện.
“Thua xong rồi, Lê Lê, mìh về phòng ngủ thôi.” Anh kéo tay cô lôi đi.
What!
Tên gia hỏa này thì ra là muốn thua cho nhanh rồi về phòng ngủ, đúng là cao thâm a!
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Đêm đó, Lê Lê bị dằn vặt cả một đêm, Cảnh Hành dùng sức hô mưa gọi gió: “Em yêu, sao hôm nay em không hăng hái gì hết vậy? Hay do anh chưa đủ sức?”
Cô hờn dỗi một câu: “Thôi đi, anh mà còn ra sức thì ngày mai em khỏi đi luôn đó! Em chỉ là không ngờ anh lại là một con hồ ly gian trá tới vậy, thì ra ngay từ đầu anh đã muốn thua cho nhanh để quay về phòng ngủ, để dằn vặt em, đã vậy còn có thể khiến ba mẹ và chị em vui vẻ đến vậy!”
Cảnh Hành sờ khuôn mặt nhỏ của cô: “Vậy em buồn cái gì? Em phải vui lên chứ?” Rồi anh lại dùng sức đè xuống.
“Không phải! Em chỉ muốn biết là anh có biết chơi hay không thôi.” Cô ngồi bên cạnh nhìn anh thua không ngừng, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Thắng rất đơn giản, nhưng giả vờ thua mà không để đối phương biết mình đang cố tình thua, càng khó. Vợ à, em nghĩ anh biết chơi không?” Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Từ nhỏ anh đã đánh mạt chược với mẹ anh rồi!”
“Thật không? Nhìn mẹ, ý, phi phi, Cảnh phu nhân không giống người ngày nào cũng đánh mạt chược a!” Cô vừa nói gì thế này.
Cảnh Hành cắn nhẹ vào tai cô: “Vợ à, em nên xem mẹ anh là mẹ em đi!”
Cô khóc không ra nước mắt, chẳng qua chỉ là……thuận miệng kêu một tiếng thôi.
Cảnh Hành lại dùng sức đè nửa thân dưới xuống: “Vợ à, hình như anh chưa xài biện pháp an toàn……”
“Vây anh còn không mau đi ra, nhanh lên!” Cô dùng sức đẩy ngực anh ra.
“Được.”
Vậy mà bi kịch của Lê Lê đã đến, cô đâu phải có ý này!
Không phải kêu anh “ra” nhanh.
Hôm sau, vì hôm qua bị dằn vặt cả đêm, Lê Lê vẫn chưa dậy, còn Cảnh Hành thì vẫn chưa rời giường, anh ở trong phòng nhìn xem ảnh chụp lúc còn nhỏ của Lê Lê, các bài văn viết hồi tiểu học, cả nhật ký cũng lôi ra đọc!
“Vợ, giải thích cái này cho anh cái!” Anh quay sang nhìn Lê Lê vẫn còn nằm trên giường: “Bạch Diệp này là ai?”
“Bạch Diệp?” Cô không mặc quần áo, chỉ quấn chăn đi đến chân giường: “Bạch Diệp nào? Đưa em xem……”
Cảnh Hành có chút sầm mặt, đọc nhật ký của vợ mình phát hiện lúc nhỏ vợ mình có thầm mến một người khác, vậy mà bây giờ một chút ấn tượng cô cũng không có.
Lê Lê chăm chú nhìn nhật ký, sau đó nằm ở trên giường, “Bạch Diệp? Tên nghe thuận tai quá nhỉ, nhưng vẫn không hay bằng tên Cảnh Hành của anh a! Nam nhân này, em cũng không nhớ lắm, để xem ngày viết……”
Cô viết lúc 14 tuổi a!
Vừa mới thanh xuân mơn mởn, hơn nữa còn đang học cấp 2, chuyện đã lâu vậy rồi!
“Không nhớ rõ coi như xong, tốt nhất sau này cũng đừng nhớ tới!” Cảnh Hành cất quyển nhật ký đi: “Rời giường nha?”
“Ưm!” Cô ngồi dậy, bây giờ đã là 10 giờ rồi, nếu cô còn không rời giường chắc sẽ bị mắng mất.
Kết quả, mẹ của cô không những không mắng cô, mà còn chuẩn bị cả một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Đây đúng là……được hưởng ké phúc khí của Cảnh Hành!
Lúc họ ở nhà Lê gia được 3 ngày, Lê Lê nhận được điện thoại của bạn học cấp 2, đã nhiều lần họp lớp mà không có mặt cô nên lần này bắt buộc cô phải tham gia!
Tiểu Lê Lê mặt lộ vẻ khó xử quay sang nhìn Cảnh Hành: “Anh yêu, em cũng không biết mình có nên đi hay không, nói thật, em đã không nhớ được ai với ai nữa rồi!”
“Cấp 2?” Cảnh Hành đang cắt móng tay cho cô, “Em hỏi xem có thể dẫn theo người nữa không?”