Trời của tôi ơi!
Rửa nhiều như thế!
Cô phải dọn dẹp thế nào!
Bây giờ cô là đang ở trong nhà Cảnh Hành!
“Anh đi họp, em từ từ dọn dẹp.” Cảnh Hành hôn lên trán cô một cái, liền rời khỏi!
Cảnh Hành vừa đi, Lê Lê liền nhận được điện thoại của Ninh Giao.
“Lê Lê thân mến, em ở đâu? Có phải ở văn phòng của boss không? Boss có ở đây không?” Ninh Giao căng thẳng và kích động tra hỏi!
“Không có! Vừa mới đi! Đàn chị, gan của chị to quá, chị không ngờ rửa hết hình đó ra thật! Bây giờ đặt ở trên bàn trong văn phòng của Cảnh Hành! Em đang dọn dẹp đấy!” Vì Cảnh Hành một hơi đổ hết tất cả hình trên bàn làm việc!
“Em yêu này, những tấm hình đó dễ dọn dẹp mà! Có cần chị đến dọn dẹp giúp em! Được, quyết định như vậy đi!”
Lê Lê nghe thấy tiếng di động cúp máy, cô vẫn chưa nói chuyện! Liền quyết định như thế rồi!
Rất nhanh, Ninh Dao đã đến văn phòng, nhìn thấy boss không ở đây, thần bí liền xông vào!
“Lê Lê à! Chị đã đồng ý người mua, nếu như không có hàng, chị sẽ chết chắc! Cho nên mấy tấm hình này của em, chị phải lấy đi trước! Thật ra có thể đi rửa thêm một phần! Em cũng không cần để dành nhiều như thế!” Ninh Dao tùy tay đưa cô hai tấm, “Mỗi người một tấm kỉ niệm!”
“Đàn chị, chị như thế không tốt lắm? Em thì không sao, nhưng……” Cô cám thấy Cảnh Hành sẽ không thích thật!
“Anh ấy sẽ nổi giận đấy!” Lê Lê khó xử nhìn vào cô, “Chị làm vậy không đúng!”
“Lê Lê bảo bối……” Ninh Giao đột nhiên khóc lên, một tay ôm lấy cô, “Lê Lê, mẹ chị bệnh rồi, chị phải góp tiền, thật tình không có cách nào! Em giúp đỡ chị đi!”
“Như thế sao……” Lê Lê vẫn là khó xử, “Nhưng……”
Nhưng tiền lương của mình không có bao nhiêu, “Hay là mấy tấm hình này chị cũng bán không được bao nhiêu tiền, hay là em mượn chị trước, chị từ từ trả em là được!”
“Không được! Tiền của em chị không lấy được! Em vẫn để dành cho bản thân đi! Lỡ như muốn mua gì đó! Muốn tạo bất ngờ gì đó cho Cảnh Hành, em vẫn phải chuẩn bị chuẩn bị! Sắp tết rồi, hai người có tặng quà gì cho nhau không?”
Ninh Giao một bên dọn dẹp hình, một bên hỏi.
Quà tặng?
Bọn họ hình như không có trao đổi quà tặng gì chứ?
Nhưng……hình như không có gì quan trọng, bị đàn chị nói như thế, cảm giác là vì muốn để dành thứ gì có ý nghĩa kỉ niệm!
Ví dụ……
Lê Lê nhìn vào tấm hình trên tay, hai người đứng cạnh nhau, dưới ánh đèn, khuôn mặt cười tươi, ánh mắt anh nhìn cô, hình như cũng khá đẹp.
Lê Lê đi theo Ninh Giao cùng nhau rời khỏi, gửi một tin nhắn cho Cảnh Hành, liền đi rồi!
Buổi chiều, Lê Lê thần bí trở về.
Cảnh Hành nhìn thấy văn phòng trống không, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn vào Lê Lê bước vào, “Hình em vứt hết rồi?”
“Không có, em để ở nhà em rồi! Nhưng em để lại hai tấm! Còn nữa……” Lê Lê cười bước đến, “Tang Tang Tang Tang……”
Phối hợp với âm thanh của cô, Cảnh Hạo nhìn thấy hai con búp bê sứ tạo hình của hai người họ, làm cũng khá tinh tế đấy!
“Em làm sao?” Cảnh Hành ngẩng đầu, kéo lấy tay cô, “Vợ của anh khéo tay hay làm thật!”
“Sư phụ dạy tốt!” Lê Lê cười ngồi lên đùi anh, “Chưa từng tặng qua anh món gì, cảm giác anh không thiếu gì!”
“Có, đồ anh thiếu rất nhiều!” Cằm Cảnh Hành kề lên vai cô, “Thật đấy, anh thiếu khá nhiều đồ!”
Cảnh Hành không ngờ lại có đồ thiếu?
Cô tại sao lại không biết?
Lê Lê đang tập trung nhìn vào mắt anh, vô cùng nghiêm túc tra hỏi, “Anh thiếu món gì?”
Anh thiếu một người vợ danh chính ngôn thuận, còn có tiểu bảo bảo……” Cảnh Hành sờ lên bụng cô, “Vợ yêu, em cảm thấy khi nào kết hôn tốt nhất?”
Kết hôn?
Cô vẫn chưa nghĩ đến sẽ kết hôn sớm như thế!
“Em, chuyện đó, đàn ông nên trọng sự nghiệp, anh yêu anh vẫn nên tiếp tục bận……”
“Em cảm thấy anh nuôi không nổi em?” Cảnh Hành nhéo lên phần bụng nhỏ của cô, “Hay là cái gì?”
“Mùa đông lạnh, mặc áo cưới lạnh lắm! Mùa hè rồi hẳn tính!” Lê Lê cầm hai con búp bê, “Cảnh Hành bảo bảo rất điển trai! Lạnh lùng vô đối!”
Người phụ nữ nhỏ bé này năng lực chuyển dời chủ đề đúng là không ra gì!
……
Ngày thứ hai.
Thích Mặc Lâm trên tay cầm không ít hình đi văn phòng của Cảnh Hành!
“Cậu nói xem, cậu phải cám ơn tôi làm sao, tôi lại giúp cậu thêm một lần! Nếu không phải cậu cản trở tôi, những tấm hình này của cậu đều ở trong nhà người ta rồi! Cậu xem cậu ngay cả một nhân viên cũng không xử lý được, quả thật có tổn thất đến danh tiếng tiểu bá vương!” Thích Mộ Lâm lười lặng chống tay lên bàn làm việc, “Cậu nói xem, ở nhà hai người, không phải vợ anh làm chủ chứ!”
Đây đúng là kì tích thật!
Cảnh Hành từ nhỏ chỉ nghe lời của Cảnh Bùi Dương, hai dì chú Cảnh Hạo là hoàn toàn là thả rong anh, không nghĩ đến người đàn ông lúc nhỏ lại tính khí bá vương, lớn lên lại trở thành thê nô!
Nhưng xem ra, ai ai của Cảnh Gia đều là thê nô, ở trên có Cảnh gia gia, ở dưới bây giờ có Cảnh Hành!
“Cám ơn!” Cảnh Hành ôm lấy đống hình, bỏ vào trong hộc tủ.
“Cậu chỉ hai chữ thôi? Không có gì cho tôi sao?” Thích Mặc Lâm đắc ý nhíu mày với anh, “Khai trừ nhân viên của anh đi! Sao đi chăng nữa để cô ta ở trong công ty cũng không có dụng gì!”
“Cậu cảm thấy trong công ty tôi sẽ nuôi người nhàn?” Cảnh Hành lạnh nhạt đáp lại một câu.
“Chết tiệt, cậu đúng là nghe lời chị dâu út thật! Cậu lo lắng gì thế! Chị dâu út không phải có cậu bảo kê trong công ty sao? Ai dám động tay động chân với cô ấy, không muốn sống rồi, căn bản không cần một đàn chị!” Thích Mặc Lâm ngón tay gõ lên bàn, “Nhanh lên, cho anh em một câu trả lời!”
“Tôi lo lắng là đẩy Ninh Giao vào mồ chôn của cậu, Lê Lê sẽ trách tôi!” Cảnh Hành trả lời từ tốn, “Cho nên thì! Chuyện khai trừ, cậu tạm thời đừng nghĩ đến! Tôi không muốn chị dâu cậu không vui.”
“Cậu đợi đấy! Cảnh Hành cậu là tên khốn nạn! Ngay cả anh em cũng không giúp!” Thích Mặc Lâm liếc nhìn anh, giận đùng đùng rời khỏi!
……
Buổi chiều.
Tiệm cà phê đối diện công ty Viễn Hành, Ninh Giao nhìn vào người phụ nữ tự xưng là thợ săn.
“Cô xác định không sai chứ? Chiêu mộ tôi? Tôi là một người vừa qua được kì thực tập không lâu, mới chuyển thành nhân viên chính thức, không ngờ đã có quý công ty để ý tôi. Mau mau nói tôi nghe rốt cuộc công ty nào chưa mở mắt thế!” Ninh Giao kích động hỏi.
“Tập đoàn Thích Lâm.”
“Oh! Là tên xấu xa kia! Xin lỗi, tôi ở công ty Viễn Hành công việc rất tốt, sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan ca, tăng ca có thưởng! Đầy đủ các bảo hiểm, mấu chốt là boss rất điển trai, phút giây nào cũng đè bẹp cái tên tổng tài phong lưu Thích Lâm kia, tôi mới không đi!”
Ninh Giao nói xong cầm túi đứng dậy, “Nhất định phải chuyển lời cho anh ta, tôi ghét chết anh ta!”
“Hà tất phải chuyển lời thế! Tôi ở ngay đằng sau cô đây!” Chỗ ngồi bên cạnh, Thích Mộ Lâm an nhàn gác đùi, “Cô nói cái gì xấu xa có thể nói trước mặt tôi!”
“Thích tổng, anh đúng là một tên rất là xấu xa! Xấu xa! Hại tôi thiệt hại nhiều tiền như thế!” Ninh Giao liếc nhìn anh, “Anh còn muốn chiêu mộ người! Tình yêu đã từng của tôi anh không màng đến, sau này cao ngạo của tôi anh leo không nổi!”
Ninh Giao quay lưng rời khỏi, để lại cho anh một bóng hình ngang tàng.