Lại xa cô! Bên ngoài lạnh như thế, trong phòng tuy có lò sưởi, nhưng vẫn không ấm bằng nằm trong lòng anh. Người đàn ông này sao lại nhỏ nhen như thế! Anh yêu...em đi ngủ đây!
Cảnh Hành cười, em mau ngủ đi! Mai còn di thi!
Ừ, đôi tay cô ôm eo anh, dán sát vào ngời anh, ngủ thì ngủ! Ai không ngủ chứ! 1 đêm bình an vô sự, đếm thứ 2, Lê Lê cũng không để mắt đến anh, Cảnh Hành cũng vậy! Hai người không ai nói với ai câu nào! Đáng ghét! Người đàn ông này đáng ghét thật! Cô vốn phải đi thi!
Khi đến trường thi, còn chưa bắt đầu, cô ngồi vào vị trí, ngồi quay bút.
Sao cậu không vui, cãi nhau với bạn trai? Mộ Diệu ngồi đằng trước cô, quay đầu lại nhìn cô.
Không có! Bọn họ không có cãi nhau, chỉ là chiến tranh lạnh!
Hừ! Không phải chuyện tình cảm, chẳng lẽ là do vấn đề thi cử, đừng sợ, hôm nay đề mở, lát nữa tớ đưa đề cho cậu, cậu dựa theo trong sách chép là được, có phải mình nghĩa khí lắm không? Mộ Diệu cười nói.
Không cần! Cái cô có là sách!
Xem ra bạn và bạn trai cãi nhau thật rồi! Nói đi! Chuyện gì, do bạn, hay do anh ta? Nếu là do anh ta, các cậu có thể chia tay! Mình còn đang xếp hàng mà! Cho dù là dự bị, cậu cũng có thể dùng! Anh đưa tay búng vào trán cô, tiểu Lê Lê!
Anh đừng đụng tôi! Lê Lê lập tức ngồi thẳng lên,anh làm gì đó!
Đang an ủi cậu, chúng ta là bạn học, lớn tiếng thế làm gì, sợ người ta không biết? Giờ trong lớp nhiều người lắm.
Mộ Diệu, bạn quá lo lắng đề đời sống của bạn học rồi đó, cậu có thể đi quan tâm người khác! Giờ cô đang buồn bực! Chẳng lẽ mình sai thật!
Mộ Diệu nhìn dáng vẻ buồn buồn của cô, quay đầu đi! Đột nhiên áo bị kéo ra sau.
Anh hào hứng quay đầu lại, sao? Lại muốn hỏi mình.
Đúng, vấn đề nhỏ.
Lê Lê ngại không dám nói, chỉ đành lấy bút viết trên sách
Điều này, đối với người mình thích, đương nhiên rồi!
Sao! Cảnh Hành không cần cậu? Mộ Diệu nhìn cô, mùa đông mặc áo dày thật, còn quấn khăn, hoàn toàn không thấy cổ.
Không phải! Chúng tôi, tôi từ chối anh ấy lâu rồi, tối qua anh ấy hoàn toàn không để ý tôi, hình như còn giận, không phải do bị đè nén chứ? Cô nhỏ tiếng hỏi, có phải tôi sai rồi không?
Cậu thích anh ta chứ?
Thích!
Nhưng, chỉ là không muốn đêm nào cũng, ai ya...
Nghe anh nói thế, tôi thấy hình như mình sai rồi, nên hiểu lẫn nhau chứ! Cô lại đem chuyện đó, hỏi người khác! Mất mặt quá!
Anh ta thích cậu,đương nhiên muốn ngủ với cậu, cậu không cho, cậu không lo, anh ta ngủ với người khác hả? Mộ Diệu nửa thật nửa đùa.
Ngủ với người khác, Cảnh Hành sẽ làm thế? Chắc không.
Đàn ông mà, luôn thích cảm giác mới mẻ và kích thích, cậu nói thế cũng không sai, nhỡ như!
Mà thôi, có phải anh ta nghi ngờ cô có người khác bên ngoài, cho nên không cần anh ta, tiểu Lê Lê, cậu phải cẩn thận, khi yêu người đàn ông đầy sự đố kỵ!
Ừ, mình đột nhiên thấy mình gặp nguy hiểm rồi, cậu thân với mình vậy, có khi nào bạn trai bạn sẽ gây phiền phức cho mình không!
Lê Lê nhìn Mộ Diệu đang tự biên tự diễn, bắt đầu thi rồ, cậu cứ ngồi đó tự nghĩ lung tung đi!
Tối nay, cùng lắm, cô quyến rũ Cảnh Hành! Hừ, quyết tâm, không để anh đi tìm người khác?
Thi xong, Mộ Diệu đi sau lưng cô, cậu đi đâu? Giờ về luôn.
Ừ! Vốn muốn đến công ty, chắc ở công ty Cảnh Hành sẽ không thèm để ý cô.
Khi vào nhà, đèn trong nhà đã tối. Cố tình tăng ca, vậy mà Lê Lê chẳng có cuộc điện thoại nào! Trong đầu cô giá đang nghĩ gì..không được, cô ấy ngốc như thế, sẽ không thích người khác.
Khi vào phòng, Lê Lê dường như đã ngủ, nghe thấy được tiếng thở nhẹ của cô.
Cảnh Hành không mở đnè, 1 mình mò mẫn trong bóng tối đi vào phòng tắm, sau đó lén đến bên giường. Sau đó đột nhiên thân thể Lê Lê núp vào lòng anh.
Cảnh Hành sờ thấy có cục lông tròn tròn, đây là gì? Anh sợ thêm xíu? Đuôi thỏ? Trên giường sao lại có đuôi đỏ.
Anh lại đưa tay sờ khắp người Lê Lê, còn có tai thỏ...đây.....Cảnh Hành lập tức mở đèn. Trên giường, Lê Lê giả thành chú thỏ, sau đích còn có đuôi, trên đầu đội tai thỏi, mặt hồng hồng, vô cùng đáng yêu?
Đây là? Cosplay! A! Sáng quá! Lê Lê lấy tay che mắt, đèn chói quá, Cảnh Hành!
Em mặc thế này, mới đi tham gia lễ hội Cosplay về? Cảnh Hành hơi kích động nhưng mặt vẫn cố làm vẻ lạnh lùng.
Lê Lê ngây người ra, lúc này đúng là ngủ hơi bị say. Cô đột nhiên kéo chăn ra, lộ đôi chân, anh ngốc hả? Ai mặc đồ Cosplay như thế!
Đây rõ ràng là đồ kích tình! Cảnh Hành trực tiếp đè cô xuống, em đang quyến rũ anh?
Ánh mắt cô mơ màng, tay ôm lấy gáy anh, chủ động dâng hiến, còn không đủ rõ ràng sao? Trước đây là em không đúng, không hiểu và thông cảm cho anh? Nhịn tội lắm đúng không?
Sao đột nhiên lại thoáng thế? Em thi xong rồi? Cảnh Hành vui vẻ nhìn mặt cô, đáng yêu thật!
Không có, thi đại học là chia ngày ra, thi vài môn rồi nghỉ ngơi mấy ngày!
Cô nghiêng đầu, mặc vậy không thoải mái, nóng nữa, cởi ra đi!
Anh cởi giúp em. Cảnh Hành sờ cái đuôi cô, thực ra đáng yêu lắm!
Nếu không phải để chọc anh vui, sẽ không mặc đâu!
Vậy anh thích không! Đây mới là điểm quan trọng!
ừ, thích!
Anh cúi đầu hôn môi cô, mấy ngày nay, quả là nhịn muốn chết đi được.
Anh cảm thấy anh phải kiềm chế dục vọng của mình mới có thể có được con bé này cả đời! Lần nào dùng cũng linh nghiệm!
Hôn sau, Lê Lê trèo xuống giường, quyết không để Cảnh Hành nhịn nữa, nhịn lâu Cảnh Hành giống như biến thành con sói vậy! Cả đêm không đủ, đáng ghét!
Vợ ơi, nghỉ đông em muốn làm gì? Mơi sáng ra, đã nghe giọng Cảnh Hành!
Không biết! Cổ họng cô khàn khàn, đều nhờ phước người đàn ông này, hại cô toàn thân bất lực, còn bị khàn giọng.
Ra nước ngoài hẹn hò? Cảnh Hành nuông chiều sờ lên tóc cô. Sao? Hẹn hò? Lê Lê hoang tưởng 1 xíu, chẳng pahir chỉ là đổi chỗ ở. Sáng thì hôn anh, tôi bị anh...ấy ấy sao? Cô không thèm. Hừ! Không cần, em tính về nhà!
Do chuyện của chị và tiểu Bộ Bộ, lâu rồi cô không về nhà đón tết với ba mẹ, rất nhớ họ! Anh thì sao? Anh ở đây đón tết với gia đình anh chứ! Cô lại muốn xa anh 1 thời gian!