Không muốn! Anh thiếu một người đấm vai sao? Anh có giỏi thì bảo thư ký của anh đấm vai cho anh thử đi? Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô cười một cách đơn thuần vô hại, đảm bảo không đánh chết anh!
“Vợ mình gan lớn bằng trời rồi, dám đánh mình!”
“A! Cảnh Hành! Đồ xấu xa! Mông của cô đau đớn, người đàn ông này, lại dám bóp mông của cô!
Xấu quá đi!
“Sờ em một cái thôi đã trở thành đồ xấu xa sao?” Vậy mình nhất định rất xấu xa!
Vô cùng xấu xa!
Không chỉ muốn sờ mông của cô, còn phải sờ rất nhiều chỗ trên người cô!
“Đi làm, công việc, tổng giám đốc, boss, công việc của anh không phải là em! Cô có nên cân nhắc việc trở về kí túc xá trường ngủ không đây!
Tên lưu manh này!
“Căng thẳng thế làm gì?” Cảnh Hành buông tay, “một lát anh còn có một cuộc họp, em hãy ngoan ngoãn ở đây đợi.
Không muốn!
Trong lòng cô phản bác một câu.
Người đàn ông này quá đáng ghét, cư nhiên bắt cô làm người nhàn rỗi, công việc của cô cũng đâu phải là đến công ty xem phim, ăn cơm cắn hạt dưa đâu!
Sau khi Cảnh Hành đi, cô cũng rời khỏi phòng làm việc!
- -
Đi tới trường đại học.
Cô dắt theo Tiểu Bộ Bộ, nhàn nhã cầm cây kem đi trên đường Lâm Âm.
Tiểu Bộ Bộ, mẹ tìm được công việc chưa? Lê Lê cười hỏi.
“Ừm! Tìm được rồi! Tiểu Bộ Bộ gật đầu một cái, dì nhỏ, sao dượng nhỏ không có tới ạ?”
“Chú ấy đang bận công việc!” Lê Lê kéo cậu ngồi ở hàng ghế bên cạnh, “sau này có chuyện gì, tìm dì nhỏ, nhớ chưa!
“Dạ!”
“Lê Lê! Con trai cậu à!” Mộ Diệu đạp xe đạp, chợt từ xa đi tới.
“Đúng vậy! Con trai tôi!” Lê Lê sờ tóc của Tiểu Bộ Bộ, “dễ thương chứ!”
“Con ruột cậu sao?” Nhìn vào thật sự có chút giống Lê Lê.
“Đúng vậy! Nhìn không giống sao?” Lê Lê cố ý nói như vậy!
“Mẹ! Ôm ……” Tiểu Bộ Bộ hết sức phối hợp nắm lấy áo của cô ……
“Một lát, ăn xong kem rồi mẹ ôm, nhìn cô ăn tới miệng dính kem không!” Lê Lê chùi miệng nhỏ của cậu, hoàn toàn làm lơ Mộ Diệu.
Tối qua Đường Khê gọi điện tới nói bỏ cuộc!
Nhưng ……
Anh đột nhiên cảm thấy Tiểu Lê Lê rất đáng yêu!
Nhưng mà, một đứa con trai lớn như vậy!
Thật đúng là không ngờ tới, gạt anh sao?
“Mẹ, chú này không đẹp trai bằng baba! Mẹ đừng đến với chú ấy! Tiểu Bộ Bộ nhìn Mộ Diệu đi tới, chợt nói.
Đứa bé này….
Gương mặt đẹp trai sáng sủa của Mộ Diệu cười một tiếng, “chú mua kẹo cho con ăn được không?”
“Không, mẹ nói không thể ăn quá nhiều kẹo, sẽ hư răng!” Tiểu Bộ Bộ ngẹo đầu.
Trước đây là tự mình ôm lấy bắp đùi của Cảnh Hành gọi tiếng baba, phải chịu trach1 nhiệm với chú ấy!
Không thể để cho chú khác cướp dì đi.
“Một đứa bé thật hiểu chuyện, cậu có chắc là con trai cậu không? Cậu mấy tuổi có con vậy?” Mộ Diệu ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bộ Bộ, “nói cho chú nghe, baba con là ai!”
“Dạ! Baba con rất rất đẹp trai nha! Mắt màu xanh rất đẹp! Rất cao! Rtấ ngầu!” Tiểu Bộ Bộ tìm kiếm ấn tượng của mình với cảnh Hành, “ỷ, chiếc xe đó, là của baba!”
Một chiếc Bugatti dừng ở bên cạnh, Cảnh Hành bước xuống xe.
Thật giỏi ha!
Lại chạy đến trường hẹn hò với người đàn ông khác!
Xem anh không tồn tại đúng không!
Mặt Cảnh Hành vô cùng tức giận đi tới!
“Baba! Ẳm ẳm……” Tiểu Bộ Bộ ân cần đưa tay với Cảnh Hành.
Ánh mắt Cảnh Hành lại nhìn vào người phụ nữ không biết điều đó!
Lê Lê chợt đứng lên, “anh yêu, cuối cùng anh cũng đã tới, nơi này nắng quá! Chúng ta mau trở về thôi!”
Một khắc sau, Lê Lê liền khoác tay anh, cái này ……
Khác với những gì lúc nãy anh tưởng tượng!
“Bộ Bộ, nói tạm biệt chú đi, chúng ta về nhà thôi.” Cô ở trước mặt Cảnh Hành, trong nháy mắt không còn tính khí nữa!
Kệ đi, đi khỏi trước rồi tính tiếp!
“Tạm biệt chú!” Bộ Bộ lễ phép chào tạm biệt Mộ Diệu, thân hình nhỏ bé nhảy ton ton đến trước mặt hai người!
Mắt xanh của Cảnh Hành quét mắt nhìn Mộ Diệu, “đây bạn học của em hả?”
“Ừm, bạn học, em và Bộ Bộ tới tản bộ, tình cờ gặp nhau, anh yêu, chúng ta đi thôi!” Cô kéo Cảnh Hành đi.
Trong xe.
Lê Lê liếc mắt nhìn anh mấy cái một cách có lỗi, bị cảnh được bắt tại trận.
“Sao thế, có ý ra hẹn hò, thấy ngại khi gặp anh sao?” Cảnh Hành hướng người về phía cô, “nói đi, ngoại trừ là bạn học, còn có quan hệ gì?”
“Không có! Kiên quyết không có!” Cô lắc đầu một cái, “anh phải tin tưởng em!”
“Nhưng anh không tin hắn! Có phải dám có ý với vợ anh không?” Cảnh Hành trầm giọng, gương mặt đẹp trai ngước xuống, “nói!”
“Cậu ta nói thích em, nhưng em không thích cậu ta! Em cảm thấy là nói xạo! Chỉ là mắt của anh mù nên yêu em! Nhất định là như vậy!” Cô nói xong, miệng không nhịn cười được.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngày càng đen lại, hôn anh một cái, “giận rồi sao? Em nói giỡn đó, mắt nhìn của anh rất tốt!
“Thích em?” Cảnh Hành bắt lấy cổ tay mãnh khảnh của cô, “biết rõ anh thích em, các hai người còn ngồi chung, tạo cơ hội sao?”
“Không phải! Em đã nói là vô tình gặp được! Đều là bởi vì anh, không để cho em làm việc ở công ty, em cũng chỉ có thể dắt Tiểu Bộ Bộ đi chơi một chút, giết thời gian! Suốt nagy2 ngồi trong phòng làm việc của anh rất chán đó!” Cô mím môi, ủy khuất nhìn anh.
Cảnh Hành tiến lại gần cô, “em cảm thấy chán?”
“Dạ, có chút ……” cô không phải nói sai gì rồi chứ!
“Không, không chán, ở chung một chỗ với anh yêu, quả thực rất thú vị!” Nhưng anh phải làm việc! Em không thể làm phiền anh a!” Cô lập tức nói.
“Ừm, rất tốt, vừa rồi anh chợt nghĩ ra, giúp em nghĩ ra một chuyện thú vị.” Cảnh Hành dời mắt khỏi mặt cô, “tối nay bắt đầu, chúng ta tạo người đi!”
“A ……” có thể từ chối không?
“Tại sao?” Cô không muốn sinh em bé!
“Em có thể đi làm, em còn nhỏ, anh yêu, em không muốn sinh em bé!” Cô vừa mới nuôi lớn một đứa bé, không muốn sinh con cho mình nữa!
Mấy ngày nay đều ở bên em bé!
Thanh xuân của cô a!
Vừa mới bắt đầu, liền bị nhốt lại!
“Sinh một đứa đi! Em không muốn chăm thì cho người khác chăm, sinh một đứa chơi! Tránh để em nhàm chán, đi ra ngoài trêu ghẹo những người khác!”
Cái này hoàn toàn không giống như là giọng thương lượng!
Nhưng từ miệng Cảnh Hành nói ra, cũng lại khó mà từ chối.
Buổi tối, cô lên lầu trước Cảnh Hành, lặng lẽ, chính mình cũng không biết đi vào căn phòng nào, khóa trái cửa, đi ngủ.
Cảnh Hành về phòng cũng không thấy người, xem camera bên trong biệt thự, người giúp việc cầm chìa khóa lên, đi khiêng người!
Lúc Lê Lê tỉnh lại, đang bị Cảnh Hành vác trên vai, đầu choáng váng, cảm giác mình sắp bị máu xông lên não!
“Không muốn, Cảnh Hành! Đồ khốn! Buông em ra!”
Cảnh Hành một cước đá văng cửa phòng, bỏ cô xuống giường, thân hình cao lớn đè xuống.
Đồ ngủ trên người cô đã sắp bị xé nát, hai tay cô vội che ngực, mắt to ẩm ướt nhìn chằm chằm anh, “Cảnh Hành, anh muốn làm gì! Khuya lắm rồi, chúng ta ngủ đi!”
“Anh cũng đang có ý đó.”
Sau đó, trong phòng tắt đèn.