Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 1017




Sống chung thì cũng nhịn!

Nhưng tại sao cô lại không có một cái phòng riêng!

Cô ta đứng trước phong ngủ rộng lớn của Cảnh Hành, "Boss, phòng em đấy sao?"

"Giường này vẫn còn chưa to? Em muốn cái to hơn không?" Cảnh Hành bế cô lên giường, "không thích à?"

"Không thích! Em không cần phòng to làm gì, phòng khách cũng tốt mà!" nếu họ cứ dính nhau hằng ngày, như vậy sẽ......

Thì cô sẽ bị anh ta ăn sạch sành sanh chăng?

"Nếu như em ngủ ở phòng khách thì để người khác biết được anh sẽ mất mặt lắm?" Cảnh Hành lấy quần áo cho cô, "không được!"

"Anh anh anh anh!" Lê Lê chỉ vào anh ta, "Anh thật bá đạo! em kháng nghị! Em muốn chia tay!"

"Ngoan, đâu phải nói chia tay là chia tay nhỉ, anh sẽ nghĩ là thật!" Cảnh Hành cầm lấy chiếc váy, "em muốn cái nào?"

Cái nào cũng là của anh mà!

Cô ta tùy tiện lấy đại cái màu xanh dương nhạt, "vậy tại sao anh lại không xem là thật nhỉ?"

"Cho em thêm cơ hôi, lần sau không được như thế," anh ta ngồi bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô ta, "bỗng nhiên phát hiện càng thích em hơn!"

Cô ấy đang mặc áo, bỗng nhiên lại nghe thấy anh ta nói thế, "có phải là đã ngủ qua với em?"

"Không thể phủ nhận, cảm giác ngủ với em thật sự rất tốt!" nhéo vào mặt của cô, "anh thích người như em! Dễ thương!"

"Dễ thương!" cô ta mặc xong quần áo nhưng anh ta chỉ mặc trên người một cái quần bơi bó sát.

Mặt cô lập tức nghiên đầu nhìn sang một bên, "anh không thay quần áo sao?"

"Thay chứ!"

Sau đó, cô mắt chăm chú nhìn anh ta thay đồ!

Phút tiếp theo, cô ta nghiên đầu mắt nhắm nghiền lại, không thèm nhìn anh nữa.

Cô không nhìn thấy gì cả, không thấy gì cả!

Cái gì cũng không thấy!

Cô ta không ngừng thôi miêng mình, đến cả âm thanh phát ra từ cử chỉ anh mặc quần áo cô đều nghe thấy rõ mồng một.

"Đi thôi."

Cô ta không hoang mang mở mắt ra, nghiên đầu thì lại phát hiện anh ta đang cài nút áo lại, ngón tay trắng nõn nà vô cùng hoàn mỹ và thon!

Người đàn ông của cô ta thật điển trai!

Người phụ nữ nhỏ này, trông có vẻ rất hạnh phúc nhỉ

Hai người cùng xuống lầu, bữa tối là món ăn Âu bên cạnh cái bàn dài màu trắng được trang trí nến và bông hồng đỏ rất lãng mạng, từng đóa hoa kiều diễm ướt át và xinh đẹp một cách lạ thường.

"Hương vị không tệ, không hổ danh là bảy sao!" cô ta cười, thật sự rất ngon!

"Nếu như thấy thích thì chịu khó ngồi đây chờ tí!"

"......" có phải cô đã bị lừa rồi không, có nên tùy tiện nói câu yêu thích không nhỉ!

Ngày đầu sống chung với nhau, cô thật sự không muốn ôn lại chuyện cũ, thật sự bây giờ thân dưới vẫn còn âm ỉ đau.

Buổi tối, cô giả vờ ngồi cầm sách, người đàn ông bên cạnh ngồi chơi game!

Cô nghe thấy âm thanh chém giết được phát ra từ điện thoại bỗng lại có hưng phấn, "có muốn dạy em không?"

"Được!"

Cảnh Hành nhanh chóng cầm điện thoại ra dạy cho cô chơi, đây là trờ chơi của công ty Viễn Hành xuất bản, tài khoản của Cảnh Hành đã có từ lúc bắt đầu nội soát rồi, đã là cấp bậc đại thần lão luyện rồi!

Còn Lê Lê thì là một con gà hoang mới vào làng ghi danh.

"Boss, có thể đổi tên được không? Cái này thì......" cô ấy nhìn vào chiếc điện thoại được đưa qua, "Nhà Hành Tung Tiểu Lê Lê."

Hành Tung là id đại thần của Cảnh Hành.

"Không thích?"

"Hơi quá, em cần cái tên nhẹ nhàng tí!" cái tên này khi bước ra thì nhất định sẽ......

Cô ta ngứa tay tra một tí hai chữ "Hành Tung" liền ra rất nhiều tên xem không hết!

Chính cung của Hành Tung, hậu phi xinh đẹp có gần ba nghìn người!

"Em muốn đổi tên! Nếu như em lấy tên này thì khi chơi, người khác sẽ nghĩ ngay và mộng tưởng đến vị đại thần như anh!!" cô ta liền tắt tìm kiếm, nhìn thấy mình vẫn chỉ là cô đầy tớ non nớt sơ khai, trong lòng buồn rũ rượi!

"Anh đã chọn vai gì cho em thế!" cô ta khóc không thành lời, lúc nãy là mình tự tìm kiếm mà!

"Vai diễn không thay thế được, tên có thể thay đổi!" Cảnh Hành lập tức thêm bạn mới, tặng cho cô ấy một tấm thẻ đổi tên.

"Nhẹ nhàng hỏi một câu, đổi tên có tốn tiền không?"

Game bây giờ tốn một nửa tiền!

"Ừm, nhưng mà em không nên trả tiền, cái này anh có rất nhiều!" anh ta là Boss phải có đặc quyền chứ!

"Hành Tung một kẻ hư đốn!" Cảnh Hành nhìn màn hình điện thoại, "em có chắc chắn rằng mình sẽ đổi tên này? Anh hư chỗ nào nhỉ?"

"Cái này có vẻ đặc sắc nhỉ! Như vậy mới hiển thị rõ quan hệ phi phàm của hai chúng ta! Được thôi được thôi, anh dẫn em đi đâu em đấy!" cô ấy nóng lòng không ngừng kích động muốn nhìn anh ta.

"Tự mình làm nhiệm vụ mới, vượt qua rồi thì anh mới dẫn em."

"Á......" cô ta hưng phấn dựa người vào giường khi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ.

"Tôi chết chắc rồi!"

"Lần nữa!"

"Em lại chết đừng nữa!" âm thanh tội nghiệp nhìn anh ta, người nào đó chơi thật nhiệt tình!

Khó trách không thèm để ý cô!

"Tiếp tục!"

"Hừm!"

Một nhiệm vụ đơn giản dành cho tân thủ, cô ta vừa giày vò hết cả tiếng đồng hồ mới kết thúc và nâng cấp.

"Em cấp 10 rồi!" cô ta vẻ mặt kích động nhìn anh ta, "anh có thể dẫn em theo em mà!"

"Ừm!" Cảnh Hành đặt điện thoại xuống, đồng thời cầm cái điện thoại của cô lên, "thời gian không còn sớm nữa, tối mai dẫn em."

"Nhưng giờ chỉ mới tám giờ rưỡi! lúc em còn đi học thì mười một giờ mới ngủ!" bây giờ rõ ràng vẫn còn rất sớm mà!

"Chúng ta vẫn còn chuyện phải làm." Ánh mắt của Cảnh Hành thâm thúy nhìn cô ta, bỗng nhiên tắt đèn.

"Á! Đừng!"

Cô bị bắt trúng rồi!

"Anh còn nói mình không phải kẻ hư đốn à! Quần áo, quần áo ngủ......"

"Cái này có thể gọi là lưu manh!" anh ta hư chỗ nào nhỉ!

Không hư!

"Em cần thẻ đổi tên! Cảnh Hành đại lưu manh!"

"Ngày mai mới nói!" cô ta bị bóc ra từng mảng sạch sẽ!

Người nào đó ưỡn người ra, cô ngoan ngoãn nằm im như một con cừu non, giọng nỉ non cầu xin.

Người đàn ông sức lực dồi dào làm sao sao đây, đang chờ đợi trong sự vội vàng.

Ngày hôm sau, cô ta vẫn không có thói quen ngủ nướng và đều dậy rất sớm!

Hôm nay có lớp, Cảnh Hành ôm lấy cô nhưng vẫn không muốn dậy.

Cảm thấy người đàn ông có phản ứng sinh lý lạ vào buổi sáng, Lê Lê tránh xa khỏi lòng anh!

Cô ta đang dùng buổi sáng dưới lầu, Cảnh Hành mới ung dung bước xuống.

Ánh mắt của hai người nhìn nhau, cô ta bỗng nhiên cúi đầu ngại ngùng nhìn anh!

Hôm qua đã bị anh ta ăn rất nhiều lần.

Hôm nay toàn thân rũ rượi, đặc biệt là vết son trên người cô, có nhiều dấu ấn.

Cổ áo của áo sơmi cũng không che giấu được vết tích.

Hôm nay cô làm sao đến trường học gặp mọi người đây!

"Không muốn đi thì không đi, nếu không trốn học thì không hoàn thành được đại học đâu!" Cảnh Hành ung dung ngồi đối diện cô, "trốn học qua chưa nhỉ?"

"Anh chả phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Làm sao biết được?" thời gian cô xin nghỉ hơi bị nhiều

Nhưng bài học của đại học không nhiều lắm, thi cử cũng dễ như trở bàn tay, không những không bị treo bài thi, lại còn có học bộc.

"Hay là anh đưa em đi?"

"Không được, anh làm quá rồi!" tuy đã làm quá hết một lần rồi!

Nhưng người nhìn thấy lúc đó cũng không nhiều

Nhưng cô làm sao có thể tránh Cảnh Hành được!

Khi Cảnh Hành lái xe đến trường với một chiếc Land Rover tuyệt đẹp, cô đã bị đau nhói gan.

"Tan trường em sẽ trực tiếp về công ty, anh không cần rước em!" cô vừa tháo dây an toàn vừa nói.

"Anh sẽ đợi em ăn trưa xong!" Cảnh Hành nhìn cô xuống xe, "Lê Lê!"

"À? Còn gì nữa không?" Cô cúi xuống và nhìn vào.