Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 97




Ngón tay lạnh băng của Lâu Tư Trầm chạm vapf đôi môi đỏ của Mộ Sở, ngón tay dịu dàng, cố ý chà qua chà lại trên đôi môi của cô, đôi mắt lạnh lùng, từ từ u tối lại.

Đột nhiên, Lâu Tư Trầm cúi đầu xuống, cắn mạnh vào môi của Mộ Sở.

Cách trừng phạt của hắn, đó giờ đều mạnh bạo như vậy.

- Ư ư ư…

Mộ Sở không chỉ bị hắn hôn đến không thở được, mà trước ngực còn bị hắn đè lên khiến cô rất khó thở.

Trong đầu cô hoảng sợ đến nỗi né tránh về hai bên, muốn tránh khỏi sự trừng phạt của hắn.

- Đau…

Lâu Tư Trầm đưa tay ra, dùng sức giữ chặt cằm cô lại, không cho cô cử động được nữa, đôi môi lạnh của hắn lại đặt lên môi cô lần nữa, những kháng cự trên môi của cô đều bị hắn tách ra hết và tiến thẳng vào trong.

Nụ hôn của hắn, rất bá đạo, rất ngang ngược.

Mộ Sở dường như có ảo giác, cảm giác như bản thân đang bị hắn ăn tươi nuốt sống vậy.

Mộ Sở có chút không thở được, gò má đã đỏ lừng lên, đôi tay vô thức giữ chặt lấy tay hắn.

- Nhẹ…nhẹ chút…

Đau chết cô đi được!

Cái người này đến khi nào mới biết thương hoa tiếc ngọc đây? Sao lần nào đối xử với cô, cũng dùng những hành động thô bạo này hết vậy?

Nhưng cô càng kêu đau, thì lực tay của Lâu Tư Trầm lại càng mạnh hơn, hắn cố ý chống đối lại cô.

Mộ Sở có chút giận rồi, đôi tay giữ chặt tay hắn lại càng siết chặt hơn.

  • Lâu Tư Trầm, rốt cuộc anh…xong chưa!!
  • Chưa xong!!
  • Tôi nói rồi, nếu em dám cho tôi leo cây, tôi sẽ nhẫn tâm, trừng phạt em rất nặng!! Chuyện hôm nay…là em phải chịu!!
Khóe mắt Mộ Sở ướt đẫm, mắt cô đã đỏ rồi, cô ủy khuất đến nỗi cắn nhẹ môi.

  • Người bị phán tội chết cũng có cơ hội lên tòa kháng án, còn anh, ngay cả cơ hội để em biện hộ còn không có, đã trực tiếp phán tội chết cho em rồi! Anh là đồ vũ phu sao? Sao độc tài quá vậy!!
  • Mém chút nữa là bắt gian trên giường rồi, em còn muốn biện hộ gì nữa?
Cô tính mở miệng giải thích, điện thoại trong túi của Lâu Tư Trầm vang lên.

- Reng reng reng—

Tiếng reo chói tai.

Vốn dĩ Lâu Tư Trầm đã mặc kệ rồi, nhưng điện thoại reo rồi lại reo, làm cho Mộ Sở không muốn nghe thấy tiếng chuông đó nữa, liền nhắc hắn.

- Anh…nghe điện thoại trước đi…

Người gọi đến là mẹ của hắn Vương Khởi Lệ.

Lâu Tư Trầm chau mày lại, nhìn Mộ Sở đang ở trước mặt, nhưng cũng quyết định nghe máy.

Hắn trước tiếp mở loa ngoài ra, đặt điện thoại ở trên kệ, liền mặc kệ nó nữa.

Mộ Sở không ngờ cái người này lại mở loa ngoài để đó như vậy.

Lúc sau…

Điện thoại vang lên giọng nói của Vương Khởi Lệ.

_ Tư Trầm, chúc mừng sinh nhật!

- Cảm ơn mẹ!

Lâu Tư Trầm trả lời lại lời chúc mừng của mẹ hắn trong điện thoại.

Giọng nói vẫn trầm lạnh như vậy, bình thản, không thể nghe được tâm trạng của hắn, càng không biết hắn đang nghĩ gì.

Mộ Sở cảm thấy bái phục hắn!

Còn cô thì sao?

Mộ Sở sợ sẽ để mẹ hắn nghe được tiếng động gì đó, thế nên, chỉ biết im lặng nhẫn nhịn, thậm chí hô hấp cũng không dám nữa.

- Tư Trầm, mẹ nghe chú Trình của con nói, con lại kêu Tần Mộ Sở quay về bệnh viện, con làm vậy là ý gì? Vẫn chưa chịu buông tay cô ta hả?

Giọng nói của Vương Khởi Lệ có chút không hài lòng.

Nhưng câu nói của bà ta, khiến cho tim của Mộ Sở lệch nhịp.

Vẫn chưa buông tay cô?

Đáp án của câu hỏi này, lại làm cho cô rất mong đợi.

Cô có thể cảm nhận được, người đàn ông phía sau lưng, mọi động tác bị đơ lại.

Sau đó, liền nghe hắn trả lời một câu:

- Không có chuyện đó!

Bốn chữ lạnh lùng hắn vừa nói ra, khiến sự mong đợi của Mộ Sở, trong phút chốc tụt dốc hẳn, thậm chí, cảm thấy tim như vỡ ra.

Liền nghe người đàn ông ở phía sau, tiếp tục nói:

- Người phụ nữ vô tâm đó, con có nhớ đến cô ta làm gì chứ?

Vương Khởi Lệ trong điện thoại nghe con mình nói xong, thái độ trở nên dịu dàng hơn nhiều.

  • Con hiểu là tốt rồi! Đừng có quên mấy năm trước cô ta rời bỏ con như thế nào! Giả tạo, tính tình lẳng lơ dâm đãng! Người phụ nữ rẻ mạc như cô ta, con đừng có dính vào nữa!
  • Giả tạo, tính tình lẳng lơ dâm đãng…
Đôi mắt Lâu Tư Trầm chợt đanh lại, tiến đến tai của Tần Mộ Sở, mở miệng ra, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nhạy cảm của cô, nhỏ giọng nói:

- Mẹ tôi nói không sai mà! Tính tình lẳng lơ dâm đãng, nhiều năm như vậy, cô vẫn chứng nào tật nấy…