- Chủ nhiệm Lâu!
Lâu Tư Trầm không dừng bước mà chỉ đi chậm hơn một chút.
Tần Mộ Sở đuổi kịp rất nhanh:
- Em còn chưa nói cảm ơn anh...
- Cảm ơn cũng được, cảm ơn bằng hành động thực tế đi.
- ...
Mộ Sở nhớ tới “quà cảm ơn” mà hắn đòi lần trước thì đỏ ửng hai gò má.
Không phải anh ấy lại muốn mình hôn đấy chứ?
Cô không làm được cái việc ấy đâu.
Tần Mộ Sở còn đang do dự thì giọng nói của Lâu Tư Trầm đã vang lên:
- Thứ bảy này mời tôi ăn trưa đi.
- Hả?
- Hả gì mà hả? Không muốn à?
Sắc mặt Lâu Tư Trầm sa sầm xuống.
- Không không! Đương nhiên là muốn rồi!
Tần Mộ Sở vội vàng lắc đầu xua tay.
- Thế thì quyết định vậy đi.
Cuối cùng, hắn chỉ vào mũi cô mà cảnh cáo:
- Em mà dám cho anh leo cây thì liệu hồn đấy.
- ...
- Không đâu mà!
- Có cho em cũng không dám!
Mộ Sở cũng quay người đi vào phòng thay đồ nữ.
Lục Dung Nhan vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì gặp Tần Mộ Sở trong phòng thay đồ.
- Sở Sở! Cậu về thật rồi!
Lục Dung Nhan kích động ôm chầm lấy Tần Mộ Sở:
- Mình cứ nghĩ cậu bị đuổi thật rồi cơ! Hai hôm nay mình khóc mất mấy giọt nước mắt liền!
Mộ Sở bật cười, trêu cô:
- Sao nước mắt cậu rẻ rúng thế hả?
- Hơ, sao mà cậu không có lương tâm gì cả thế? Rốt cuộc thì vì ai mà mình phải rơi nước mắt hả?
- Nhột quá! Thôi thôi, mình xin lỗi, mình sai rồi, được chưa hả? Mình không có lương tâm, mình là đứa vô lương tâm nhất trên đời!
- Cậu cũng biết cơ à?
- Có phải chủ nhiệm Lâu giữ cậu lại không? Cậu giỏi ghê đó, câu được chủ nhiệm Lâu vào túi rồi à?
- Đừng có mà nói bừa.
- Nè! Mình không nói bừa đâu, nói thật với cậu đó!
Lục Dung Nhan dựa trên tủ quần áo rồi hỏi nhỏ:
- Chủ nhiệm Lâu có biết đến sự tồn tại của Đuôi Nhỏ không? Anh ấy có biết cậu có con rồi không?
Câu hỏi của Lục Dung Nhan khiến cho Tần Mộ Sở hơi ngây ra. Cô vội lắc đầu:
- Anh ấy không biết! Dung Nhan, cậu tuyệt đối không được nói cho anh ấy biết! Không được nói cho ai biết hết!
- Mình biết rồi, cậu không nói thì mình cũng không nói đâu. Nhưng mà Mộ Sở à, nếu cậu thích chủ nhiệm Lâu thật thì sớm muộn gì cũng phải nói rõ chuyện con cái với anh ấy mà.
Lục Dung Nhan thở dài rồi khuyên nhủ Tần Mộ Sở:
- Sở Sở à, mình thấy chủ nhiệm Lâu không phải là người so đo đâu, nếu cậu nói chuyện thẳng thắn với anh ấy thì chắc là anh ấy sẽ hiểu cho cậu mà. Cậu cứ cố ý giấu diếm, mình lo là càng lâu thì anh ấy càng khó chấp nhận ấy...
- Dung Nhan, quan hệ giữa mình với chủ nhiệm Lâu không phải như cậu nghĩ đâu.
- Không phải quan hệ như mình nghĩ? Cậu có dám nói cậu không có tình cảm gì với chủ nhiệm Lâu không?
- Mình...
- Nói đúng lương tâm coi!
- ...
- Ôi, sợ cậu quá mà!
- Thấy chưa? Nói không nên lời rồi chứ gì? Thích thì bảo là thích, trai chưa vợ gái chưa chồng, ngại gì chứ?
Nói xong, Lục Dung Nhan còn huých vào eo Mộ Sở một cái:
- Mình thấy hai người hợp đôi cực luôn.
- Chuyện giữa mình và anh ấy không có hi vọng đâu.
Lúc nói câu này, cô nhìn thấy vẻ mặt của mình ỉu xìu đi một chút.
- Sao lại thế?
Lục Dung Nhan rất không đồng tình với kết luận của Tần Mộ Sở:
- Sao mà không có hi vọng? Giác quan thứ sáu của mình mách bảo là chủ nhiệm Lâu cũng rất thích cậu đấy.
- Mình kết hôn rồi.
- Cái gì cơ?
Lục Dung Nhan nhìn Tần Mộ Sở bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó cô nàng cười khan:
- Mộ Sở, cậu tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư à? Kết hôn á? Cậu kết hôn bao giờ? Sao mình lại không biết? Chồng cậu là ai? Cố Cẩn Ngôn à?!
Đã nói đến nước này thì Tần Mộ Sở cũng không định gạt Lục Dung Nhan nhữa. Cô thở dài, vẻ mặt thoáng chút ưu thương:
- Mình kết hôn nửa năm nay rồi, không nói cho cậu là vì mình cũng chẳng biết phải nói như thế nào cả.
- Kết hôn nửa năm rồi?
- Cậu đùa với mình à? Ông xã cậu là ai?
Mộ Sở lắc đầu:
- Mình cũng muốn biết ông xã mình là ai lắm đây.
Mộ Sở kể lại vụ kết hôn khó hiểu của mình cho Lục Dung Nhan nghe, nhưng giấu kín việc chồng mình là thủ lĩnh của tổ chức thần bí nọ, sợ sẽ làm cho Lục Dung Nhan hoảng sợ.
Chính cô cũng không tin thì người khác làm sao mà tin được.
- Sở Sở...
Nghe xong, Lục Dung Nhan nhìn cô với ánh nhìn kinh ngạc, rồi bỗng vươn tay ra áp lên trán cô:
- Đừng bảo là cậu ấm đầu, nói mơ đấy nhé.
Mộ Sở gạt tay Lục Dung Nhan xuống khỏi trán mình rồi bực mình bảo:
- Có mà cậu ấm đầu ấy! Cậu thấy mình có giống đang nói mơ không?
- Ý cậu là... đến tận bây giờ cậu vẫn không biết ông chồng mình tròn méo thế nào ấy hả? Vụ này... vụ này khó tin lắm đấy biết không?
- Cậu nghĩ thoáng thật đấy. Thế chủ nhiệm Lâu có biết cậu có chồng rồi không?
- ... Biết chứ, mình nói với an ấy rồi mà.
- ...
- Hai người giỏi thật, một người đã kết hôn, một người sắp kết hôn, thế mà...
Mộ Sở biết Lục Dung Nhan muốn nói gì. Cả hai người đều đang ngoại tình rồi còn gì nữa! Tần Mộ Sở cũng biết quan hệ của mình và Lâu Tư Trầm không hề chính đáng, thế nhưng cô có còn cách nào đâu? Cô đâm lao rồi thì phải theo lao thôi!
- Mình còn muốn nói cho cậu biết bí mật này nữa.
- Cậu gạt mình chuyện gì nữa hả?
Mộ Sở nói:
- Có nhớ cái hôm mình với cậu đi bắt gian không?
- Nhớ chứ sao không? Nhớ như in trong óc đây này!
- Tối đó mình nói mình gặp bạn trai cũ đúng không?
- Đúng đúng đúng, cậu bảo cậu gặp ba của Đuôi Nhỏ, thế sau đó thế nào? Có liên lạc nữa không? Bây giờ Đuôi Nhỏ bị bệnh mà gã ta không thèm đến thăm à?
Mộ Sở chỉ đáp mỗi một câu:
- Lâu Tư Trầm chính là ba ruột của Đuôi Nhỏ đấy.
- ...
Hồi lâu, cô mới nuốt nước miếng rồi ngạc nhiên nhìn Tần Mộ Sở:
- Cậu còn tên lửa đạn đạo gì nữa không? Có thì quăng luôn đi để mình tiêu hóa một thể...
Nhìn dáng vẻ hài hước ấy, Tần Mộ Sở không nhịn được bật cười:
- Hết rồi, không còn nữa đâu. Nếu có thì chỉ còn việc mình muốn sinh thêm đứa nữa cho Lâu Tư Trầm thôi. Chuyện này có tính không hả?
- ...
Mộ Sở vỗ vai cô nàng:
- Ê, ăn tối chưa? Chưa thì đi cùng mình luôn đi, chủ nhiệm Lâu bao đấy.
- Ăn! Ăn chứ! Ba Đuôi Nhỏ mời khách cơ mà, mình phải đi bóc lột chứ!
- Nè nè, đừng có nói ra đấy nhé, không được nói đến Đuôi Nhỏ trước mặt anh ấy!
- Biết rồi biết rồi, cậu cứ yên tâm! Mình kéo khóa miệng lại là được chứ gì? Ôi trời ơi, bảo sao lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhiệm Lâu mình đã thấy quen quen rồi, hóa ra là Đuôi Nhỏ giống ba nó!
- ...
- Yên tâm đi! Mình cam đoan là không nói cho ai biết hết! Không nói cả cho Vương Di luôn!
- Cậu mà nói là không xong với mình đâu đấy!
Mộ Sở gọi cho y tá riêng chăm sóc cho Đuôi Nhỏ. Giờ này thì Đuôi Nhỏ đã ngủ rồi. Mộ Sở không có ở đây một hôm, Đuôi Nhỏ vô cùng ngoan ngoãn. Nó chơi với bạn cùng tuổi ở phòng bên cạnh cực kì vui vẻ. Nghe xong, Tần Mộ Sở mới yên tâm đi ăn chiều với đồng nghiệp của mình.
Lúc tập hợp ở ngoài cửa, số người còn đông hơn lúc đầu hẹn một chút.
Ví dụ như bên cạnh Tần Mộ Sở có thêm Lục Dung Nhan.
Và bên cạnh Lâu Tư Trầm thì thêm một Lục Ngạn Diễm.
- Ô, chị....
Lục Ngạn Diễm mới gọi được nửa câu “chị ba” thì nghẹn họng nuốt về rồi nặn ra một nụ cười mờ ám:
- Bác sĩ Tần, đã lâu không gặp.
Mấy ngày Lâu Tư Trầm không ở đây thì Lục Ngạn Diễm cũng đi công tác, cho nên hai người đã lâu không gặp nhau rồi thật. Lần gặp gần nhất là trên bàn mạt chược kia kìa.
Mộ Sở cười xấu hổ:
- Đã lâu không gặp.
- Lên xe cả đi, ai lái xe tới?
Trừ hai cô gái là Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan thì mọi người đều lái xe đến.
- Hai người đi với tôi đi.
Lâu Tư Trầm nói với Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan.
- Thôi anh ơi!
Lục Dung Nhan từ chối ngay tắp lự. Bây giờ cô không muốn làm cái bóng đèn 200V đâu!
- Bác sĩ Lục à, cô đi với tôi đi! Tôi đang có việc cần tìm cô đây.
Lục Ngạn Diễm kéo Lục Dung Nhan đến cạnh xe mình.
Lục Dung Nhan chỉ chờ có thế, bèn vội gật đầu:
- Tốt quá tốt quá! Xe của bác sĩ lục nhìn xịn ghê, tôi muốn ngồi lâu lắm rồi đấy!