Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 862: Gạo nấu thành cơm




Những người khác tản ra, liền thấy Giang Mẫn từ bên ngoài đi đến.

“Rốt cuộc chịu đi làm rồi!”

Giang Mẫn thấy Lục Dung Nhan, rất vui vẻ bước nhanh đến bàn làm việc của cô, “Còn tưởng rằng cậu sẽ ở nhà thêm một tháng nữa chứ!” 

“Nào dám! Còn ở nhà nữa chắc sẽ lười lắm!”

“Hoa…… Lục viện trưởng tặng à”

Giang Mẫn thấy bó hồng trên mặt bàn cô. Lục Dung Nhan liếc cô một cái: “... cậu  biết rồi à?” 

“Tớ nghe anh tớ nói.”

“… Thực xin lỗi.”

Lục Dung Nhan có chút cảm giác tội lỗi, “… Tớ cũng không nghĩ mọi việc cuối cùng lại phát triển trở thành như vậy.”

Giang Mẫn cười rộ lên, “Tớ thấy như vậy cũng khá tốt!”

“Thật sự?”

“Đương nhiên! Kỳ thật tớ vốn cảm thấy trong lòng Lục viện trưởng vẫn luôn có cậu, chỉ là cậu chính là người trong cuộc nên mù mịt thôi. Cậu xem đi, chẳng phải hiện thực đã chứng minh lời của tớ sao? Ban nãy tớ gặp anh ấy ở ngoài, vậy mà cười tươi roi rói chưa bao giờ thấy! Gặp mọi người còn chủ động chào hỏi, thực sự làm cho tớ có chút kinh hãi.”

Lục Dung Nhan cũng nhịn không được nở nụ cười, M e o m u p dịch và đăng truyện tại g a c s a c h. c o m “Như thế nào? Anh ấy vừa mới chủ động chào hỏi với cậu sao?”

“Cũng không hẳn! Tớ vừa ra khỏi thang máy chưa kịp gọi anh ấy thì anh ấy đã chào tớ trước.”

“Vậy cậu cũng đừng hiểu lầm, cậu cho là vì tớ sao? Tớ nghĩ, tám phần là vì anh trai anh ấy rồi! Nói thế nào thì giờ cậu cũng như một nửa chị dâu của anh ấy rồi?!” 

“Này! Cậu đừng nói bừa a!! Cái gì mà chị dâu chứ, tớ và anh trai anh ấy có phải quan hệ thế đâu!!” Giang Mẫn nói, mặt đỏ hồng.  

“…… Thật không phải?”

Lục Dung Nhan phun chút nước cho bó hoa.

“Lời này của cậu, tớ tin được mới là lạ đó! Muốn nói tới biến hóa thì đại ca đúng là thay đổi kinh khủng! Mấy hôm trước, mẹ chồng còn nói với tớ, đại ca dạo gần đây không biết làm sao, tính tình thay đổi không ít. Trước giờ vốn ít khi nói cười, giờ đột nhiên ôn hòa rất nhiều, càng hay cười nhiều hơn so với trước đây. Mẹ chồng tớ nói, đang nghi ngờ anh ấy đang yêu đương!

Có lẽ, bà đang dụ tớ nói ra gì đó, nhưng mà làm sao tớ có thể bán đứng cậu với đại ca chứ! Tớ đương nhiên làm bộ không biết tình hình! 

Bất quá cậu cứ yên tâm, mẹ chồng tớ tuy trước giờ khá bênh Khúc Ngọc Khê, nhưng từ lần ả bắt cóc Tiêu Tiêu, lại bị bà phát hiện ả luôn tơ tưởng tới Ngạn Diễm thì tình cảm của bà với ả hoàn toàn thay đổi. Hiện giờ đã biến đổi tới mức không cho phép bất cứ ai nhắc về ả ta trước mặt nữa. Cho nên, cậu có thể yên tâm gả vào Lục gia, chắc chắn mẹ chồng tớ sẽ không bạc đãi cậu đâu!” M e o m u p dịch và đăng truyện tại g a c s a c h. c o m 

“Ha! Gọi mẹ chồng thuận miệng quá nha!”

Giang Mẫn trêu cô. “Xem ra, cậu không có ý định rời khỏi Lục gia rồi.”

“Này, đang nói chuyện của cậu, đừng có lôi tớ vào!” 

Giang Mẫn nhướng mày, không cho là đúng, “Cậu nói chuyện dễ nghe quá, tớ kh6ong cãi lại được! Bất quá nghe cậu nhắc về Khúc Ngọc Khê, ngữ khí có thể nhẹ nhàng như vậy, tớ cũng liền an tâm rồi, chuyện này cuối cùng cũng  qua, đúng không?”

“Hy vọng đi!”

“Được rồi! Đi thôi! Đi họp nào!”

Lục Dung Nhan nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Xong rồi, mau đi kẻo muộn!!”

“Cậu yên tâm đi! Cho dù cậu có thật đến muộn, thì Lục viện trưởng cũng không dám mắng cậu đâu!”

Kết quả……

Hai người các cô, thật sự đến muộn!!!

Lục viện trưởng ở trên đã bắt đầu phát biểu, Lục Dung Nhan mới đẩy cửa, thật cẩn thận chuồn êm đi vào.

Lục Ngạn Diễm đứng ở trên sớm đã nhìn rõ mọi việc ở cửa phòng họp, bất quá, hắn lựa chọn làm lơ, tiếp tục dường như không có việc gì mà phát biểu.

- ---

Đêm khuy, nhưng người ở căn hộ kế bên vẫn chưa về. 

Sao lại thế này?

Lục Dung Nhan mở cửa ra tới lần thứ mười, nhưng căn hộ kế bên vẫn chưa sáng đèn. 

Hắn còn không có trở về.

Hắn hôm nay không phải không có ca mổ nào sao? Chẳng lẽ có bữa tiệc? Nhưng cũng không có nghe hắn nhắc qua mà!

Cùng thời gian, trong văn phòng Lâu Tư Trầm ——M e o m u p dịch và đăng truyện tại g a c s a c h. c o m 

“Tam ca, anh chỉ cho em coi! Anh với chị dâu làm sao mà bên nhau lại vậy?! ”

Lâu Tư Trầm đạm mạc liếc nhìn Lục Ngạn Diễm, “Cậu cái này kêu là gieo gió gặt bão, không có thuốc chữa!”

“… Tam ca!!”

“Còn lằng nhằng nữa chị dâu cậu cầm dao xuống bây giờ!” Lâu Tư Trầm nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói: “Thay vì lằng nhằng với tôi ở đây, không bằng về nhà lằng nhằng với vợ đi. Còn như không còn cách nào nữa thì cứ việc lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau! Tôi cũng không tin, cậu làm cho cô ấy bụng lớn lên rồi mà cô ấy còn có thể không cùng cậu phục hôn.”

“……” Chiêu này, thật đúng là không phải không được.

“Còn nói nữa, loại chuyện như vậy không phải cậu có kinh nghiệm sao? Cậu lừa vợ về nhà như vậy, giờ thử lại xem sao!” 

Lục Ngạn Diễm cắn môi, “Em đây liền… Thử lại?”

“Thử xem!”

“…”

Vì thế, dưới sự xúi giục của Lâu Tư Trầ, Lục Ngạn Diễm lại mở ra một vòng lừa vợ về nhà

Rạng sáng 1 giờ ——

“Reng reng ren—”

Lục Dung Nhan đang nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông dồn dập.

Lục Dung Nhan cơ hồ là trong nháy mắt liền từ trên giường nhảy dựng lên, xốc chăn, bay nhanh xuống giường.

Khẳng định là Lục Ngạn Diễm đã trở lại!

Cô nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài, quả nhiên, thật đúng là hắn!

Lục Dung Nhan mở cửa, cả giận nói: “Lục Ngạn Diễm, anh lại làm cái quỷ gì thế? Không nói tiếng nào mà đi đến tận giờ này, điện thoại cũng không báo! Đi uống với ai sao??”  

Đang nói chuyện thì cả thân hình của Lục Ngạn Diễm đổ nhào vào cô, cánh tay vượn ôm chầm lấy vòng eo nhỏ.

Kỳ thật, hắn chỉ uống có hai ngụm vang đỏ ở văn phòng của Lâu Tư Trầm!

Say? Đương nhiên là giả!

Không giả say, sao có thể có cơ hội ăn vạ ở nhà cô đây!

“... Hình như anh say rồi!”

Lục Ngạn Diễm nói, “Rầm—” một tiếng, thân hình hơi dùng một chút lực, đè cô lên vách tường phía sau, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, “… Đêm nay cho anh ở lại, được không?”

Lục Dung Nhan má má ửng đỏ, có chút không dám nhìn hắn, tay nhỏ đẩy một chút, nhưng kỳ thật cũng không có dùng sức “… Anh thật sự say sao.”

“Ừ, anh say, cho nên, không cần nhẫn tâm đẩy anh ra ngoài.”

Lục Ngạn Diễm nói, cúi đầu mút đôi môi đỏ hồng của cô. Chân dài đá cánh cửa, khép lại.  

Nháy mắt tiếp theo, cánh tay dài không cho cô phản ứng mà bế thốc cô lên, đi nhanh vào phòng ngủ. 

“Này--” Lục Dung nhan đang định nói, nhưng môi đỏ vừa hé đã bị bờ môi của hắn phong bế mất rồi.