Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 855: Cho hắn thêm một cơ hội




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tình huống này là sao đây?! 

Lục Dung Nhan lập tức ngồi dậy. Lục Ngạn Diễm vì bị cô ngồi dậy nên mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. 

Có lẽ vừa tỉnh nên hắn còn chút mơ màng, vài giây sau mới tỉnh táo lại. 

Lục Dung Nhan chộp lấy khăn tắm đã bị bọn họ đá văng xa hơn một mét, vội cuốn lên người, đỏ mặt ảo não hỏi Lục Ngạn Diễm, “Chúng ta hôm qua không phải ngủ trên giường sao? Sao lại thành ra nằm trên mặt đất rồi?!”

Lục Ngạn Diễm gãi gãi đầu ngồi dậy, cánh tay vẫn theo thói quen mà quàng lấy eo cô, đôi mắt gian có thêm vài phần sủng nịnh, “Em còn hỏi sao?”

“Liên quan gì em?”  Lục Dung Nhan nghiêm túc suy nghĩ.

“Đầu đau không?” Lục Ngạn Diễm hỏi cô, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương cho cô.  

Lục Dung Nhan lắc đầu, “Còn may, không đến mức quá mệt, bất quá, hai chúng ta sao lại… nằm dưới đất nhỉ?” 

Vẻ mặt cô đầy phòng bị, trừng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm còn đang lơ mơ, “Nói thật đi, tối qua anh có làm chuyện gì không nên làm với em không?”

Lục Ngạn Diễm buồn cười nhìn cô, “cái gì kêu là việc không nên làm?! Quan hệ giữa chúng ta từ lâu đã chẳng có gì là không nên làm hết.”

“…” Lời này, cô thật đúng là không có cách nào để phản bác.

“Được rồi, đừng ngồi dưới đất, mau mặc quần áo đi! Đừng để bị cảm.”

Lục Ngạn Diễm vỗ vỗ eo cô, ý bảo cô đứng dậy.+

Bỗng nhiên, những chuyện tối qua xảy ra ào ào kéo về, từng ký ức nhỏ nhặt lập tức tỉnh dậy! 

Tối qua, hình như cô đi tắm, rồi lại ngâm mình trong bồn nước lạnh, cô thì không thích nước lạnh nên đóng vòi nước lại, muốn ra khỏi bồn nhưng lại không còn sức, cuối cùng… hình như là người đàn ông trước mặt này đã vớt mình ra thì phải?! 

Hắn mang cô cả người ướt rượt ra, ôm cô tới cạnh lò sưởi, sau đó…

Hình như hắn đã cởi quần áo của mình và cả của hắn ra, ôm sát mình, bản thân cô cũng mơ màng dựa vào hắn mà ngủ.

Lại sau đó…

Lại sau đó chính là ngày hôm sau tỉnh lại như thế này…

Cho nên là, tối qua nếu như không có hắn, nói không chừng mình sớm đã đông chết ở trong bồn tắm. Giờ nghĩ lại cô còn thấy sợ hãi. 

“Ngốc cái gì vậy nào?”

Thấy Lục Dung Nhan còn ngây ngốc, Lục Ngạn Diễm nhắc nhở một câu, “Còn mệt thì lên giường nằm thêm chút nữa đi.”

Lục Ngạn Diễm nói, nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chút nữa anh còn phải sang viện nghiên cứu một chuyến, không thể ở lại bồi em ngủ nữa đâu.”  

“Chuyện này… cảm ơn anh.”

Lục Dung Nhan bỗng nói lời cảm tạ.

Lục Ngạn Diễm sửng sốt một chút, có chút mất mát, cười nói: “Sao tự nhiên nói cảm ơn với anh?”

Lục Dung Nhan có chút ngượng ngùng, cuốn mình trong khăn tắm, bò lại trên giường, “Chuyện tối hôm qua…”

Lục Ngạn Diễm vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, cười cười nhìn cô đang quấn chặt chăn trên giường,  

“Thế nào? Anh hẳn là chưa làm chuyện gì không nên làm phải không?”

“... không phải là anh nói anh phải đi sao? Còn ngồi dưới đất làm gì? Không đi trễ rồi sao?”

Lục Dung Nhan vùi đầu trong chăn nói lái sang chuyện khác.

“Ừ, tới lúc phải đi rồi.”

Lục Ngạn Diễm đứng dậy, đôi chân thon dài hướng về phía mép giường. Hắn cúi người, xốc chăn, ngồi lên giường. Cánh tay rắn chắc tìm tòi, bá đạo, một tay kéo Lục Dung Nhan vào trong lòng mình.

Lục Dung Nhan giật mình, trong nhất thời, thân thể mềm mại hoàn toàn dán sát vào người hắn không một chút cách trở nào. Cả người cô lập tức nóng bừng như lửa.  “Anh.... anh làm gì? Không phải nói phải đi sao??”

Lục Ngạn Diễm không nằm xuống, chỉ là ngồi dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt trong lòng mình, “Đừng khẩn trương,  nếu em không đồng ý, anh sẽ không ép em làm gì hết.”

“... anh mà tốt vậy?” Lục Dung Nhan rất là hoài nghi.

Lục Ngạn Diễm mở bừng mắt, trong ánh mắt còn nhiễm một tầng ửng hồng sắc tình dục, cổ họng gợi cảm chuyển động một chút, “Tuy rằng anh thật sự muốn… nhưng em không cho thì anh cũng không nghĩ cưỡng cầu. Anh đã nói rồi, anh muốn bắt đầu lại cùng em!”  

Lục Ngạn Diễm nói, lại siết chặt cánh tay, “Ôm một cái, rồi anh đi!” 

“……” Lục Dung Nhan bị hắn ôm vào trong ngực, cũng hơi tức nhưng cũng không dám vùng ra.

Cũng không biết là bởi vì hắn quá nóng hay do cô quá nóng, hay do chăn  bông quá dày, dù sao, không tới nửa phút cả người cô đã đầm đìa mồ hôi

“Lục Ngạn Diễm…”

“Hử?”

Lục Ngạn Diễm hừ mũi nhẹ. 

“…Anh ôm em như vậy, nóng!”  

Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng buông cô ra. Cứ ôm nữa thì có lẽ hắn không đi no 63i thật. 

“Anh phải đi rồi.” 

Lục Ngạn Diễm cúi đầu, hôn cô trong lòng rồi mới tiếc nuối đứng lên.

Hắn bắt đầu mặc quần áo.

Lục Dung Nhan cuộn mình ở trong chăn nhìn hắn.

Nghĩ nghĩ một lát…

“À, em nghĩ chút nữa em về lại căn phòng em thuê.”

Lục Ngạn Diễm nghe vậy, tay đang cài áo sơ mi khựng lại, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt trầm xuống mấy phần, “Nhất định phải ở căn nhà đó sao?”

Lục Dung Nhan ngừng lại một chút, chỉ hỏi lại một câu: “Anh thấy sao?”

“Cũng được”

Lục Ngạn Diễm trả lời, gật gật đầu, tiếp tục sửa sang lại áo sơmi, “Em còn thiếu anh một bữa nha, tính khi nào mời anh?”

“... anh muốn khi nào?”

“Hôm nay ăn trưa đi!”

Lục Ngạn Diễm nhìn đồng hồ, nói: “Anh tranh thủ, khoảng ba tiếng xong việc, xong anh về đón em, ăn cơm xong anh đưa em về nhà thuê, được không?”

“A… được.”

Lục Dung Nhan gật đầu, “Vậy anh đi đi, em ngủ tiếp.”

“Ừ, xong việc anh gọi em.”

Lục Ngạn Diễm áo mũ chỉnh tề ra cửa.

Cửa vốn bị khóa trái, nhưng chẳng biết bà Thôi Trân Ái đã mở khóa khi nào.  

Lục Ngạn Diễm đi rồi, chỉ còn lại Lục Dung Nhan một người vùi trong chăn ngây ngốc. Cô vốn cho rằng mình có thể ngủ tiếp, nhưng Lục Ngạn Diễm vừa đi, cô phát hiện rốt cuộc ngủ không được.

Trong đầu cô toàn những việc phát sinh giữa cô là Lục ngạn Diễm từ tối qua tới sáng nay.

Cô cảm thấy, cứ thế này có khả năng cô lại trầm luân với hắn nữa! 

Đối với Lục Ngạn Diễm, cô biết bản thân mình không có khả năng chống cự lại sự ôn nhu này.

“Ai, không nghĩ, không nghĩ nữa!!”

Lục Dung Nhan dùng sức lắc lắc đầu, cố ép bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng chỉ giây tiếp theo, đầu óc cô lại toàn hình ảnh của người đàn ông kia. Cô nhịn không được, tự hỏi bản thân: “Nếu hắn thật sự… động tâm với mình thì sao?”  

Liệu cô có muốn cho hắn thêm một cơ hội không?

“Không được không được!!” Lục Dung Nhan tức khắc phủ quyết ý tưởng đáng sợ đó. “Lục Dung Nhan, kiên định nào!!! Thật vất vả mới thoát ly khổ hải, hiện tại sao? Lại muốn đi vào ngõ cụt sao?”