“Ui da!”
Lục Ngạn Diễm cố ý lớn tiếng la.
“Làm sao vậy?”
Bả Lục vẻ mặt quan tâm dò hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Không có việc gì.”
Lục Ngạn Diễm cười lắc đầu, “Con làm bao cát cho người ta xả cơn giận thôi.”
“Bà ngoại, con thấy né! Là mẹ đá ba á!” Tiểu gia hỏa nhấc tay cáo trạng.
“…”
Lục Dung Nhan tức giận!! Sao cô lại nuôi ra cái đồ bạch nhãn lang a!
Bà Lục mặt trầm xuống, mắng con gái: “Không lễ phép! Đặc biệt ở trước mặt trẻ con mà lại không làm gương tốt.”
“Mẹ, con không có việc gì, đánh là thương, mắng là yêu, con hiểu vậy đó.”
“……” Cái gì mà đánh là thương mắng là yêu? Gia hỏa này đúng là không biết xấu hổ! Đặc biệt còn ở trước mặt trưởng bối.
Lục Dung Nhan thật muốn lấy băng keo dán chặt miệng hắn lại
“Đánh llà thương, mắng là yêu?” Tiểu gia hỏa tức khắc liền đem sáu chữ châm ngôn của ba mình học thuộc lòng, “Như vậy, mẹ đá ba là thích ba nhỉ? Mẹ, ngày thường mẹ hay dạy con, chính là yêu con đúng không?”
“Ừ, … là mẹ yêu con.”
Lục Dung Nhan nhệch miệng ra… đáp lời con rồi cố nói lái sang chuyện khác, “Thôi nào, ăn cơm nhanh nào, ăn cho cao lớn.”
“Dạ, cao thật cao, con muốn lớn lên thật cao giống như ba…”
……………………………………………………………………
Cuối cùng, Lục Dung Nhan vẫn theo Lục Ngạn Diễm về thành phố C. Ở nhà mẹ mấy tháng, đột nhiên phải đi, thật là có chút luyến tiếc.
Ông Lục bà Lục đưa ba người tới cây cầu đối diện, quyến luyến không chịu rời đi.
“Ba, mẹ, về đi! Đừng tiễn nữa, bọn con phải đi rồi.”
“Ừ, lên xe đi! Nhớ cho Tiêu Tiêu thắt dây an toàn, đi đường nhớ chăm nó cho tốt, không để nó mệt, biết chưa?”
Bà Lục không yên tâm nhất là cháu ngoại bảo bối của mình không ngừng dặn dò.
Nghĩ tới việc hôm nay phải tiễn cháu ngoan đi, bà không nhịn được mà lau nước mắt.
Tiêu Tiêu đang dựa vào lòng mẹ, đang luyến tiếc ông bà ngoại thì nhìn thấy bà khóc, nó cũng không nhịn được mà khóc òa lên, nhào ra khỏi lòng mẹ mà chạy tới trước mặt bà ngoại: “Bà ngoại, bà ngoại… Tiêu Tiêu nhớ bà… hu hu hu... Tiêu Tiêu không đi nữa đâu.”
Tiểu gia hỏa nhào vào lòng bà.
Lục Dung Nhan sợ mẹ bế không nổi nhóc con nên vội đưa tay tính đỡ lại bị mẹ cự tuyệt.
Bà Lục ôm cháu khóc càng to, vừa khóc vừa dặn dò: “Tiêu Tiêu, con nhớ là phải về thăm bà ngoại đó!”
“Dạ dạ!!”
Tiểu gia hỏa khóc lóc gật đầu.
“Không có được có bà nội rồi quên bà ngoại nghe chưa…” còn gato với bà nội nữa chứ!
“Không quên không quên!” Tiểu gia hỏa nghiêm túc bảo đảm, vươn tay nhỏ lau nước mắt cho bà ngoại, “Bà ngoại, bà đừng khóc mà, bà khóc một cái là tim gan bé nhỏ của con nó nát ra luôn rồi…”
Lục Dung Nhan nhìn cảnh cảm động trước mắt mà suýt nữa khóc theo, đột nhiên nghe con trai nói làm cho buồn cười.
Tim gan bé nhỏ?! Chẳng biết nó học mấy lời này từ ai nữa.
Bà ngoại cũng bị nó làm cho tức cười, đưa tay lau nước mắt cho nóm “Con cũng là ruột gan của bà ngoại! Về nhà nhớ ăn cơm đúng bữa, biết không?”
“Dạ biết, bà yên tâm đi! Con nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
“Được rồi, bà ngoại yên tâm.”
“…”
Chia tay biệt ly vậy mà cũng gần một giờ đồng hồ. Cuối cùng, xe cũng lên đường. Có lẽ, do đã rời xa thành phố C khá lâu nên không biết sao Lục Dung Nhan chợt cảm thấy có chút hưng phấn.
“Mấy tháng không cầm dao mổ, có thấy cứng tay không?” Lục Ngạn Diễm liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu hỏi.
“Em cũng không biết chắc nữa.”
Lục Dung Nhan cúi đầu nhìn tay mình, đã quá lâu không cầm dao giải phẫu, có chút nhớ nhung. Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi vang lên. Hóa ra là Giang Trình Minh.
“Giang đại ca!”
Lục Dung Nhan vội bắt máy, cố ý nói to. Tầm mắt khẽ liếc về người đằng trước qua kính chiếu hậu, quả nhiên, Lục Ngạn Diễm vừa mới mang vẻ mặt phơi phới gió xuân đã trầm xuống ngay lập tức.
Cô thật vui vẻ.
Giang Trình Minh: “Nghe Tiểu Mẫn nói em hôm nay chuẩn bị trở lại?”
Lục Dung Nhan: “Đúng vậy, hiện tại em đang trên đường.” cô cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chắc khoảng hai tiếng nữa là tới nơi.”
“Hai tiếng nữa? Vậy cũng khoảng giờ ăn chiều, hay là, tối nay mình ăn cơm cùng nhau đi! Cũng lâu rồi không gặp nhau.”
“Cùng nhau ăn cơm ư?”
Lục Dung Nhan trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhìn Lục Ngạn Diễm, “…Em hiện tại đang đi cùng một người bạn, không biết đã có kế hoạch ăn tối chưa, để em hỏi anh ấy đã!”
Bạn a?! Cô ấy định nghĩa mình vậy sao?! Lục Ngạn Diễm không vui cau mày, giảm tốc độ.
Nếu hai tiếng kịp giờ ăn chiều, hắn không ngại đi trên đường thêm một hai tiếng nữa!
Dù sao bọn họ có thể tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm dọc đường mà! Hắn tình nguyện ăn bó8t ngon một chút, cũng không muốn để cho người phụ nữ vô tâm nay đi ăn với người khác.
Lục Dung Nhan đương nhiên đã nhận ra tốc độ xe giảm bớt, bởi vì, xe chạy chậm thật sự là quá rõ ràng!
Gia hỏa này cũng không tránh khỏi quá ngây thơ mà.
Cô cùng Giang Trình Minh lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Cúp máy xong, cô chồm tới phía trước sát vào Lục Ngạn Diễm, “Này! Xe chạy hình như hơi chậm đó nhỉ?!”
“An toàn quan trọng nhất!” Lục Ngạn Diễm không vui liếc liếc cô một cái, “Con trai anh đang ngồi đằng sau mà, đi chậm chút cho đỡ mệt!”
“Đại ca, tốc độ này không đạt tốc độ tối thiểu của đường cao tốc! Đi chậm quá cũng bị phạt đó, coi chừng đó!”
“Không có việc gì, ngàn vàng khó mua được niềm vui của gia!”
Lục Ngạn Diễm tiếp tục bò trên đường.
“Ok thôi, anh vui, vậy anh cứ việc bò tiếp đi!” Lục Dung Nhan không nói nữa mà cúi đầu gửi tin nhắn.
Thật ra, cô nhắn tin cho Giang mẫn, nói với cô nàng tối nay sẽ không kịp ăn cơm tối do anh cô nàng mời, nói bọn họ ăn trước đi, không cần chờ cô, lần sau lại hẹn.
Nhưng, trong mắt Lục Ngạn Diễm, hắn cảm thấy Lục Dung Nhan lúc này khẳng định là đang cùng Giang Trình Minh nhắn tin, từng tiếng “Cộc cộc cộc” tin nhắn kia nó cứ lăn lộn giày xéo trong lòng hắn!!! Vừa lúc đó trên đường cao tốc có một khu nghỉ, Lục Ngạn Diễm dứt khoát đánh tay lái vào, ngừng xe.