Lục Ngạn Diễm ở lại ba ngày tới tận khi băng tan mới quyết định rời đi.
Lục Dung Nhan đang dọn dẹp trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, Lục Ngạn Diễm đẩy cửa đi vào.
Hắn thuận tay đóng cửa lại, rồi chỉ đứng dựa vào cửa nhìn cô làm. Lục Dung Nhan đang gấp chăn, thấy Lục Ngạn Diễm vào lại không hé răng, hỏi hắn, “Làm gì? Sao lại không nói lời nào?”
“Anh phải đi rồi.”
Lục Dung Nhan gấp chăn tay, quay đầu lại nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm nhướng mày, “Có gì muốn nói với anh không?”
“……” Lục Dung Nhan sửng sốt sửng sốt, một lúc lâu, mới ấp úng “Anh đi đường cẩn thận.”
“Vậy thôi sao?”
“Tuyết chắc tan hết rồi ha?”
“Không có gì khác muốn nói với anh sao?”
Lục Ngạn Diễm đến gần cô.
Lục Dung Nhan cúi đầu, vội vàng tiếp tục công việc dang dở. “Anh đi đường lái xe chậm chút. Tuyết tan rồi nhưng không có nghĩa là đường sẽ… Làm gì?”
Lục Dung Nhan mới nói một nửa, thì khuôn mặt đầy soái khí của Lục Ngạn Diễm đã áp sát.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, theo bản năng dùng tay bưng kín môi, vẻ mặt cảnh giác lại mang theo chút xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
“Em che miệng mình làm gì? Em cho rằng anh muốn hôn em?”
“…”
Lục Dung Nhan đỏ mặt lên, vội buông tay, “Em không phải vậy, uhm...uhm…”
Kết quả, nói còn chưa kịp nói, tay vừa buông thì đã bị nam nhân trước mặt cúi đầu hôn.
Mắt biếc trừng to, Lục Dung Nhan nhìn người đàn ông trước mặt...
Lục Ngạn Diễm nhìn cô đang lúng túng, được lợi thì cười ha hả lùi lại, trả tự do cho đôi môi của cô.
Lục Dung Nhan ảo não trừng mắt nhìn hắn, “Lục Ngạn Diễm, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn cùng em nói vài câu thực nghiêm túc.”
“... Muốn nói thì nói, sao lại lung tung vậy? Không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân a? Hai ta hiện tại…đã ly dị rồi! Không phải anh quên rồi chứ?”
Lục Dung Nhan nói, tay bé sờ sờ bờ môi đỏ. Đôi môi bị hắn hôn, lúc này cảm thấy thật sự nóng rực.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, không nói lời nào, tựa hồ đang đợi cô bình phục tâm tình.
“Được rồi, anh nói đi!” Lục Dung Nhan buông tay xuống.
Lục Ngạn Diễm nghiêm trang nói: “Anh muốn cùng em thử lại một lần nữa!”
“Cái gì?”
Lục Dung Nhan tưởng mình nghe lầm!
Nhất định là lỗ tai cô có vấn đề rồi!
Lục Ngạn Diễm không e dè lại lặp lại một lần, “anh nói, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, em nghe rõ chưa? Nếu chưa rõ, anh không ngại nói lại thêm một lần nữa!”
Lục Ngạn Diễm nói, khuôn mặt điên đảo chúng sinh lại áp sát vào mặt cô. Hơi thở nóng ấm ẩm ướt của Lục Ngạn Diễm phả vào mặt khiến cô càng bấn loạn.
Sau một lúc lâu……
Bừng tỉnh, “Lục Ngạn Diễm, anh bịnh à?”
“……” Lục Ngạn Diễm tức giận mức muốn nhéo lỗ tai cô.
Hắn nhíu mày, “Rốt cuộc được không?”
“……” Đây là cái thái độ gì? Hắn cho rằng hiện tại là đi chợ mua đồ hay sao? Mua không được thì đạp đổ à?
Lục Dung Nhan cũng học hắn nhíu mày, “Cái gì được không? Anh rốt cuộc đang làm gì? Anh không phải vì thấy em để anh ở nhà vài ngày thì anh liền cảm động, cho nên muốn cùng em nối lại tình xưa chứ? Cũng không đúng, hai chúng ta trước nay liền không có tốt đẹp gì! Anh đừng có cảm động lung tung, thật sự, người lưu anh lại là ba mẹ, nếu là em thì em đã bảo anh đi lên phố mà ở trọ rồi. Còn nữa, giờ em cũng chẳng mai thai nên anh không cần như mấy năm trước, nóng đầu lên nghĩ cách chịu trách nhiệm! Nhìn đi, bụng em lép kẹp!”
Như để chứng minh mình không mang thai, cô còn nhảy nhảy vài cái tại chỗ. Cô cảm thấy Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên muốn cùng chính mình nối lại tình xưa, nhất định không phải bởi vì thích cô, tuyệt đối là bởi vì có nguyên nhân khác. Loại đàn ông như hắn sao lại có thể thích mình một cách không thể hiểu được như vậy chứ?!
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, thấy cô đã ngừng nói thì hắn mới tiếp tục, “Anh nói nghiêm túc!”
“Em cũng nghiêm túc!”
“……”
Này ý ngoài lời, chính là, hắn bị cự tuyệt?
“Anh cho em thời gian suy nghĩ lại, qua Tết anh sang đón em cùng Tiêu Tiêu.”
Lục Ngạn Diễm nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Lục Ngạn Diễm —”
Một giây trước khi hắn bước ra cửa phòng, Lục Dung Nhan rốt cuộc vẫn là nhịn không được gọi hắn.
Lục Ngạn Diễm quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lấp lánh chờ mong, “Sao?”
“Vì cái gì……”
Cô không rõ, “Vì cái gì bỗng nhiên……”
Cô lắc lắc đầu.
Thật sự nghĩ không thông.
Lục Ngạn Diễm ngừng lại một chút, quay người lại, đi nhanh về phía cô.
Bàn tay to bỗng dưng nâng khuôn mặt nhỏ, cúi người, cúi đầu, thật sâu mà hôn - trên đôi môi đỏ của cô.
Nụ hôn này không phải là chuồn chuồn lướt nước, mà là thâm tình triền miên, dùng hơi thở của hắn, mà lấp đầy hơi thở của cô…
Trong chớp mắt đó, Lục Dung Nhan nghe rõ tiếng con tim mình trật nhịp! Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay của Lục Ngạn Diễm, theo nụ hôn sâu của hắn mà không tự chủ nắm chặt bàn tay.
Không biết hôn đã bao lâu, tới tận khi tiếng Tiêu Tiêu dưới lầu vọng lên hắn mới rời đi. Đôi mắt sâu thẳm khóa chặt hình bóng cô, “Suy nghĩ cẩn thận ra vì cái gì chưa? Nếu không suy nghĩ cẩn thận, anh liền tiếp tục hôn……”
“…… Ơ!”
Lục Dung Nhan bấn loạn đến mức vội dùng tay bưng kín miệng mình, “Anh chiếm tiện nghi đủ rồi đó! Đang ở nhà em mà còn kiêu ngạo vậy?!”
Lục Ngạn Diễm lại chỉ cười.
Hắn cảm thấy cách cô dùng ảo não để che dấu thẹn thùng thật sự là đặc biệt đáng yêu.
Trước kia hắn chắc bị mù mới xem nhẹ biểu tình đáng yêu này của cô.
“Anh còn cười được à?” Cô tức giận.
Lục Ngạn Diễm duỗi tay, một tay đem kéo cô vào trong lòng ngực, “Em không cần phải gấp gáp trả lời anh. Qua năm anh tới đón, em nói cho anh cũng không muộn.”
“…Em rõ ràng vừa mới trả lời mà!” Lục Dung Nhan cố ý trêu hắn.
Lục Ngạn Diễm tức giận đến dựng mi, “Anh không nghe được, không tính!”
Lục Dung Nhan ở trong lòng hắn trộm nở nụ cười.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu, hôn nhẹ lên má cô
“... Anh thật sự phải đi rồi, viện nghiên cứu còn một đống việc khó giải quyết chờ anh”
“…Ừ.”
Lục Dung Nhan gật đầu. Chỗ bị hắn hôn qua cô cảm thấy nóng rực như lửa đốt.
“Không cần quá nhớ anh.”
“…Em sẽ không!!”
“Anh sẽ gọi video call”
“……”
“Em yên tâm, an bảo đảm sẽ không đi ra ngoài lêu lổng!”
“Đó là việc của anh, em làm sao quản nổi.”
“…Miệng nhỏ mà sao cứng vậy!”
Lục Ngạn Diễm cười thành tiếng, nhéo nhéo má cô, “Bất quá, anh thực thích.”
Thực thích?
…… Lời này mà nói được……
Thật sự thực dễ dàng khiến cô suy nghĩ nhiều, được chứ?!