*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“... hắn là khách khi nào?” Lục Dung Nhan nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.
“Còn đứng đó làu nhàu cái gì? Mau đóng cửa lại đi!” ông Lục giục giã.
“Dạ!” Lục Dung Nhan lúc này mới đi đóng cửa, không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm. Lục Ngạn Diễm lại dường như chẳng thấy gì, vừa nói vừa cười theo ông Lục vào nhà.
Lục Dung Nhan có chút buồn bực.
Chút nữa Lục Ngạn Diễm đi rồi không biết cô sẽ bị mẹ lải nhải tới đâu nữa.
Lục Ngạn Diễm mới vừa vào nhà thì vừa lúc bà Lục đi xuống lầu. Nhìn thấy con rể cũ xuất hiện trong nhà, bà sửng sốt ngạc nhiên, “Ngạn Diễm?”
“Mẹ, chào mẹ buổi sáng!” Lục Ngạn Diễm vội vàng lễ phép chào bà.
Bà Lục mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn con gái đang gục đầu xuống đất. Có lẽ nhận ra vợ mình đang kinh ngạc, ông Lục vội giải thích: “Ngạn Diễm khuya qua tới, sáng sớm, trời còn chưa sáng, con gái bà tính trộm tiễn nó đi đấy!”
Lúc ông Lục nói lời này, còn có thâm ý quay đầu lại nhìn con gái cưng.
Lục Dung Nhan cảm thấy đầu to cả lên, “Ba, sao lại thêm mắm dặm muối vậy! Gì mà con trộm tiễn anh ấy đi chứ?! Con và anh ấy đường đường chính chính, quan hệ hoàn toàn trong sáng có gì đâu mà trộm chứ! Con nói là con đưa anh ấy đi ăn sáng thôi mà!”
“Ngạn Diễm, đêm qua em ngủ ở đâu?” Bà Lục hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Dạ trong phòng Dung Nhan …”
“Phòng cho khách!! Phòng cho khách —”
Lục Ngạn Diễm đang nói dở đã bị Lục Dung Nhan cắt ngang.
Nghe tới đây, ông bà Lục đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu.
Nghe vậy, lục phụ cùng lục mẫu nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, ngầm hiểu. Hai người cũng không nói thêm tiếng nào. Bà Lục đi vào trong bếp, vừa nấu ăn vừa nói với Lục Dung Nhan:
“Dung Nhan, hai đứa con đi vào xem Tiêu Tiêu đi, coi tỉnh chưa thì rửa mặt cho con rồi kêu xuống nhà ăn sáng!”
“Dạ!”
Lục Dung Nhan nói xong liền chuẩn bị lên lầu.
Lục Ngạn Diễm cũng đuổi kịp, “Anh đi với em!”
“…Ừ.”
Lục Dung Nhan xoắn cả người. Lúc lên lầu, cô thì thầm trách: “Mới vừa nãy không nói dối ba mẹ được sao?”
“Nói dối với ba mẹ là đại bất kính.” Lục Ngạn Diễm vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Dung Nhan có chút buồn bực, “Dù sao thì anh với nhà em cũng chẳng còn quan hệ gì, nói dối thiện ý…”
“Em có cần phải vội vã cùng tôi phủi sạch quan hệ vậy không?” Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên hỏi một câu.
“…” Câu hỏi nói ra thì Lục Dung Nhan có chút ngây ngốc. Một lúc sau mới nói:
“Không phải là phủi sạch quan hệ mà là thực sự giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”
Lục Ngạn Diễm lạnh lùng liếc cô, ánh mắt sắc lẻm như dao cau.
Lục Dung Nhan bị hắn nhìn chằm chằm, lưng tự dưng thấy tê tê. Cô vội bước đi, thoát đi cảm giác áp bức này.
“Tiêu Tiêu, con dậy chưa?”
Lục Dung Nhan nhoài người trên giường, khẽ gọi con trai trong chăn.
Tiêu Tiêu lười biếng từ trong chăn ló đầu ra, “Mẹ cục cưng, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, bảo bối! Ngủ đã chưa nào?”
“…Uhm.” Tiểu gia hỏa lên tiếng, rồi sau đó, hai tay mở ra, làm nũng giang tay chui vào lòng cô, ôm thật chặt. Đầu bé bỏng của bé cọ cọ vào cổ cô, định nói gì, bỗng ngạc nhiên, hét chói tai:
“Ba??? Ba!!! Thật là ba hả?”
Nghe con trai gọi, vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Ngạn Diễm lập tức thay thế bằng vẻ mặt cưng chiều, tươi cười bước vào, “Thật là ba!”
Tiểu gia hỏa lập tức liền chui ra khỏi lòng Lục Dung Nhan chạy ngay tới, dép cũng không mang, ‘lịch bịch’ vài tiếng đã nhào vào lòng Lục ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm đã ngồi xổm xuống, cánh tay mở ra, vững vàng tiếp được con trai, ôm con hết trọn vòng tay, nhẹ nhàng bế bổng con lên bằng một tay.
“Dép còn không mang sao? Coi chừng cảm lạnh đó!”
Lục Dung Nhan vội vàng cầm áo bông từ trên sô pha tới trùm lên mình con.
Tiểu gia hỏa vui vẻ cực kỳ, hai bàn tay nhỏ vòng lên cổ ba, đôi mắt cười tủm tỉm mà nói, “Ba à, con còn tưởng rằng ba không cần Tiêu Tiêu cùng mẹ nữa! Lâu như vậy mới tới thăm tụi con…”
“……”
Nghe con trai nói vậy Lục Dung Nhan lập tức liền có chút chột dạ.
Hắn-Lục Ngạn Diễm xác thật là không cần cô, nhưng con trai vẫn là con hắn.
Đương nhiên, nói chính xác hơn thì không thể nói là hắn không cần cô, mà là cô cũng không buồn nghĩ tới hắn! Hừ!
Lục Dung Nhan cầm giày của con lại, “Tiêu Tiêu, qua đây, mang giày vào đã.”
“Ba, ba còn chưa trả lời vấn đề của con đó!”
Thấy ba mình không nói lời nào, tiểu gia hỏa lại thúc giục hỏi một câu.
“Cái gì?” Lục Ngạn Diễm dừng ánh mắt ở trên khuôn mặt chột dạ của Lục Dung Nhan quay đầu lại hỏi con trai.
Tiêu Tiêu vẻ mặt nghiêm túc lặp lại: “Con hỏi ba, lâu vậy không tới thăm tụi con, có phải đã quên hai mẹ con con không? Không cần mẹ con con nữa phải không?!”
Kỳ thật, đừng nhìn tiểu gia hỏa tuổi không lớn, nhưng tâm tư là cực kỳ mẫn cảm, có lẽ lúc này liền nó đã nhìn ra quan hệ giữa ba mẹ có vấn đề nhỏ, chỉ là không hiểu lắm thế giới của người lớn mà thôi.
“Đương nhiên cần!”
Lục Ngạn Diễm vẻ mặt nghiêm túc cùng con bảo đảm, “Con cần ba, cũng cần mẹ! Không thể thiếu ai!”
Lục Dung Nhan nghe vậy, ngực nhói đau.
Gia hỏa này! Không biết rằng có những lời hứa không thể tùy tiện hứa sao? Đặc biệt là ở trước mặt con!
Nói với con như vậy lỡ con trai tưởng thật thì sao? Sau này mình phải nói lại với con như thế nào về mối quan hệ giữa hai người đây?!
Đáp án của Lục Ngạn Diễm khiến tiểu gia hỏa rất vừa lòng, bé cười hì hì cùng Lục Dung Nhan, “Mụ cục cưng nghe không? Ba nói là ba còn cần mẹ con mình đó!”
“... mẹ không hiếm gì cái sự cần của người ta.” Lục Dung Nhan lầm bầm với bản thân.
Con trai không nghe thấy nhưng Lục Ngạn Diễm một chữ nghe cũng không sót.
Lục Ngạn Diễm cong cong khóe miệng đầy ẩn ý.
“A! Đúng rồi, ba à—” tiểu gia hỏa bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Mẹ có đan khăn quàng cổ cho hai ba con mình đó!”
“Hả?”
Lục Ngạn Diễm có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan có chút chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn Lục Ngạn Diễm.
“Em đan khăn quàng cổ cho anh?” Lục Ngạn Diễm hỏi.
Lục Dung Nhan xấu hổ cực kỳ, cô vội giải thích: “À.. Chuyện đó… con trai anh náo loạn muốn em đan cho anh.”
Không biết có phải bởi vì quá khẩn trương không mà Lục Dung Nhan nói xong bỗng cảm thấy xoắn xuýt nơi đầu lưỡi.