Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 841: Đến tận nơi tìm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe của Lục Ngạn Diễm bị tắc lại ở cây cầu lớn trấn trên. Tuyết lớn nếu ở thành phố lớn sẽ có xe dẹp tuyết 24/24 nhưng ở trấn nhỏ này thì hoàn toàn khác. 

Hắn xuống xe, nhíu mày nhìn cảnh tượng trắng xóa trước mặt, trả lời điện thoại với Lục Dung Nhan, “Xe anh bị kẹt lại rồi.”

Lục Dung Nhan ngây người. Tình huống gì đây?

“Cán bộ ở trấn trên bọn em ăn không ngồi rồi hay sao ấy?! Tuyết rơi lâu vậy mà chưa có ai tới quét tước luôn!” Lục đại viện trưởng có vẻ vô cùng không hài lòng với công tác của trấn trên.

“Anh tới thị trấn nhà em?”

Lục Dung Nhan lúc này mới phản ứng lại, lập tức bật dậy.

“Đi công tác ngang qua, thuận tiện lại đây thăm Tiêu Tiêu.”

“Bên ngoài tuyết lớn lắm đó!”

“…Ừ.”

Lục Ngạn Diễm bị gió thổi đến rụt rụt cổ, nhìn tuyết ngập sâu trước mắt, nhíu nhíu mày, lại chui vào trong xe.

“Anh hiện tại ở đâu?”

“Ở đầu cầu.”

“…Sao trễ vậy chứ, Tiêu Tiêu đã ngủ.”

Lục Ngạn Diễm bất mãn nhíu nhíu mày, ý tại ngôn ngoại, phải chăng ý cô là hắn không nên tới?

“Ra đây đi.”

“...” Lục Dung Nhan buồn bực, “bên ngoài lạnh lắm.”

Lục Ngạn Diễm sắp bạo tẩu, “Anh đã đến tận cửa nhà em rồi, em còn không muốn ra gặp?”

“Em ra cũng vô dụng! Anh có phải tới gặp em đâu, em cũng không thể ôm Tiêu Tiêu ra cửa đi?! Anh là ba nó đó, để nó chịu gió lạnh vậy sao?!” 

“...” Lục Ngạn Diễm bỗng cảm thấy thật sự muốn bóp chết cô nàng này, cũng may, cô không có trước mặt hắn lúc này.

“Ừ! Tùy em! Cúp máy!” Lục Ngạn Diễm bực đến mức cúp máy.

“Được rồi, chọc chút thôi mà! Ở đó đợi đi vậy.”



Lục Dung Nhan thật sự chịu hết nổi, đành phải xốc chăn lên, rời khỏi chiếc giường ấm áp yêu thương, mặc áo khoác dầy cộp mà đi ra khỏi cửa.

Cửa vừa mở ra, gió lạnh giống như dao nhỏ cứ thế mà thốc vào, táp vào mặt cô, có chút đau, cô vội đem áo bông quấn chặt hơn một chút. 

Bên ngoài chắc đã hạ xuống dưới 0 độ C rồi.

Trời ạ, muốn mạng người ta sao? Lạnh vậy tự dưng chạy tới thăm con, cọng dây nào chập mạch vậy Lục Ngạn Diễm?! 

Lục Dung Nhan nhịn không được ở trong lòng chửi thầm.

Cô đón gió lạnh, ra cửa, còn không quên đóng cửa chính lại. Đi thẳng về phía cầu lớn, nhìn từ xa đã thấy đầu cầu có một chiếc xe, đèn xe chói lóa giữa đêm tối.

Có lẽ vì đã một thời gian không gặp nhau nên trong lòng cô có chút khẩn trương khó hiểu, cô nhịn không được cúi đầu nhìn quần áo trên người.

… Không có gì đẹp!

Quần áo ngủ bông, áo bông dày sụ màu xanh bộ đội, phía dưới thêm một đôi ủng tuyết. 

Xác thật không thể nào đẹp! Lẽ ra ban nãy cô nên sửa soạn một chút! 

Bất quá, vẫn là thôi đi! Sửa soạn cho đẹp có ích lợi gì? Chồng trước mà thôi, chẳng lẽ còn có thể biến thành đương nhiệm?

Biến thành đương nhiệm??

Lục Dung Nhan thật là bị ý tưởng thoáng qua này khiến cho giật mình!

Đời có câu ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, cô vốn phi thường đồng ý với ý tưởng này, cho nên, dựa vào tính tình của cô tuyệt đối không thể đem tiền nhiệm lại biến thành đương nhiệm! Bất quá trọng điểm là, người đàn ông đối diện kia có nói qua muốn biến thành đương nhiệm sao?

Lục Dung Nhan tự gõ trán mình, không nhịn được mà tự khinh bỉ mình,  “Lục Dung Nhan, có thể  bớt nghĩ xàm không nào?!”

“Đi cái gì mà chậm rì rì!”

Lục Dung Nhan đang nghĩ ngợi bỗng nghe phía trước truyền tới tiếng nói chuyện, giọng còn có vẻ có chút khó chịu.

Lục Dung Nhan hoảng sợ.

Mấy chục ngày không gặp nhau, người đàn ông kia đang chạy tới trước mặt mình, dùng ánh mắt bất mãn cực độ mà nhìn cô. 

Tuy rằng trên mặt viết chữ không thoải mái, nhưng cũng không mảy may ảnh hưởng tới độ soái khí của hắn, nhiều ngày không thấy, haizz, khuôn mặt vẫn  xuất chúng như vậy.

Lục Dung Nhan bất mãn cong môi, “Anh không thấy mặt đất kết băng sao? Đi nhanh ngã rồi sao? Anh chịu trách nhiệm à?”  

“... Em bị ngốc sao?”

Lục Ngạn Diễm đi tới, kéo tay cô lôi đi. Có lẽ do tay cô quá lạnh nên hắn nhíu nhíu mày, “Em đi từ trong nhà ra mà không mặc thêm đồ à?” 

“Anh có tư cách gì mà càm ràm hở? Mặc còn mỏng hơn em!”

“Anh là đàn ông, mặc nhiều làm gì?”

Xem đi! Muốn phong độ nên không cần độ ấm, cho nên mới bị con trai DISS mà!

Lục Ngạn Diễm kéo Dung Nhan vào trong xe, trên xe vẫn mở máy sưởi, nên lên tới xe Lục Dung Nhan liền cảm giác được vài phần ấm áp, cả người đều thoải mái không ít.

Lục Dung Nhan hỏi hắn, “Đêm nay anh tính ở đâu?”

“Về thành phố ngủ lại!”

“Trễ vậy còn về thành phố sao?” Lục Dung Nhan nhìn tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ xe, “Có lẽ chút nữa tuyết còn rơi nặng hơn nữa, em nghĩ anh nên thuê phòng ở trấn trên mà nghỉ lại đi, rồi mai lại chạy tới thăm con?”

Lục Dung Nhan nói quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm, ý đồ trưng cầu ý kiến, lại thấy Lục Ngạn Diễm nhìn mình bằng ánh mắt phi thường quái dị.

“Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Lục Dung Nhan sờ sờ mặt, cảm thấy mặt mình cũng không có cái gì kỳ quái, mới hỏi hắn, “Chẳng lẽ em nói cái gì quái lạ lắm à?”

“Em kêu anh thuê phòng  nghỉ ở khách sạn trấn trên?”

“… Khụ khụ khụ!” Lục Dung Nhan chột dạ ho khan một tiếng

“À, dù sao chỗ này cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, khách sạn xịn thì không có, nhưng dù sao cũng chỉ ngủ có một giấc, giờ cũng hơn 12 giờ đêm rồi, cùng lắm chỉ ở bảy tám tiếng thôi, tạm chấp nhận chút đi, còn hơn anh mạo hiểm tuyết lớn chạy về thành phố!

Lỡ đâu tuyết lớn quá, về gió máy nữa thì sao? Khó mà nói, đúng không?”

Lục Ngạn Diễm vẻ mặt không vui nhìn lên trời, cuối cùng, mới nói: “Nhà em chẳng lẽ không có phòng cho khách sao?”

“…Anh định ngủ lại nhà em??”

“Chẳng lẽ em thật muốn anh đi ở mấy cái khách sạn dơ hầy đó sao?”

Lục đại viện trường nổi giận.

“… Không được, anh… anh mà ở nhà em thì sợ ba mẹ em suy nghĩ nhiều. Còn nữa, anh tới nhà em, mà lại không ngủ cùng em, lại tới phiên Tiêu Tiêu sẽ nghĩ nhiều, em cảm thấy…”

“Vậy ngủ chung một gian phòng a!”

“Lục Ngạn Diễm!!”

Lục Dung Nhan nghiêm mặt.

Lục Ngạn Diễm đại để cũng là có chút sinh khí, “Được rồi, em xuống xe đi, anh tự về thành phố ngủ!!!”  

“…” Bực bội!

Bắt đầu chơi trò con nít rồi.

Lục Dung Nhan bực bội, tính đẩy cửa xuống xe rồi, nhưng cô lại không thể nhẫn tâm, lỡ đâu người ta thật sự lái xe trong tuyết lớn vậy về thành phố thì sao? Đi về ổn thì không sao, lỡ đâu trên đường có chuyện thì cũng khó nói.

Vì thế, cô ngồi lại trong xe, không nhúc nhích, cũng không hé răng.

Không nói lời nào, lại không đi, Lục Ngạn Diễm cũng bó tay.

Cuối cùng, Lục Ngạn Diễm thỏa hiệp, “Được rồi, anh ngủ ở khách sạn trấn này được chưa?”